Danh mục

Cành hồng có gai

Thứ tư, 14/05/2014 16:32

Những đóa hồng rực rỡ và thuần khiết còn vấn vít hơi sương ẩm như buổi sớm nay, đẹp như cái bóng hình về em mà tôi vẫn luôn ấp ủ, dịu dàng, thanh nhã...

Sớm hạ oi nồng, tôi nhận ra phía trước ban công, những bông hồng bung nở rực rỡ. Nhoài người cố chạm vào một bông nở e dè nhất, ngập ngừng nhất khuất lấp trong bụi hồng, lớp gai sắc nhọn chạm vào da mà sao nhói buốt tận tim. Máu ứa ra, thẫm đỏ rồi rớt trúng cánh hoa mịn như nhung. Phải rồi, hoa hồng có gai, có gai, tôi lại vô tình quên mất.

Những đóa hồng rực rỡ và thuần khiết còn vấn vít hơi sương ẩm như buổi sớm nay, đẹp như cái bóng hình về em mà tôi vẫn luôn ấp ủ, dịu dàng, thanh nhã. Ấy vậy mà cũng khiến người ta nhói đau khôn tả, hiểm nguy khôn tả…Em bỏ tôi tới chốn nào rồi? Lỗi tại tôi thờ ơ hay tự em thay đổi?

Bụi hồng đó của Khanh trồng, giàn cây leo trước ban công khá rộng cũng là của em. Những tháng ngày ấy, tôi không mấy để ý đến những việc em làm khi tới nhà tôi nhưng tự sâu trong lòng cũng âm thầm dễ chịu, nhất lại vào những hôm nắng oi nồng, chưa quá bảy giờ sáng mà nắng đã chực chờ gay gắt, lùa xuống dưới da lớp mồ hôi bí bách. Vừa thức dậy đã có thể ngửi thấy hương cỏ cây bao bọc, mở mắt ra là thấy màu xanh mướt mải, quả thực Khanh rất chu đáo khi sắp xếp hữu ý vậy. Với tôi, Khanh như đóa hồng bé bỏng, dịu dàng không tả xiết. Nhưng lúc này, tôi đang cố ghi nhớ và hiểu những điều em muốn tôi hiểu: Em không còn là đóa hồng bé bỏng để tôi mặc sức thích thì yêu thương, không thích thì hững hờ xếp vào ngăn tủ. Em muốn tôi nhớ rằng em là đóa hồng căng nở dưới bình minh kia, những đóa hồng có gai, có gai, dịu dàng nhưng nguy hiểm…

Tôi thực sự không sao quen được. Tại sao em đột ngột nói ra những lời như vậy? Hay tại em đã thay đổi âm thầm từ rất lâu nhưng tôi hững hờ không hề biết đến? Một đóa hồng bé bỏng, tôi vốn chỉ quên với hình ảnh ấy về Khanh từ thuở em còn là một cô bé đang ngập ngừng ở cái ngưỡng mười tám còn tôi –  một gã phóng viên lang thang khắp đó đây mong ôm trọn em trong thế giới riêng mình, luôn luôn giữ hình ảnh em vẹn nguyên trong ý nghĩ, dịu dàng và bé bỏng.

Tôi sống một mình, nói đúng hơn điều đó làm tôi thích thú. Ngày ăn hai bữa thôi, trừ những hôm đi công tác hoặc có Khanh đến cùng, thức dậy lúc nào mặc sức, thích viết thì viết, yên tĩnh tận cùng và không người phiền nhiễu. Mỗi tuần Khanh đến một lần, giúp tôi dọn dẹp căn nhà chực bung xổ vì bừa bộn, quần áo bẩn vứt tứ tung, những con chuột gớm ghiếc núp khắp nơi. Đàn ông như tôi xông pha khắp đó đây chẳng sợ điều gì vậy mà mấy con chuột đầy lông lá và kêu lít nhít không ngừng trong đêm khiến tôi kinh hãi. Có một lần mơ thấy con mèo nhà ai đi những bước rất nhẹ trong đêm, mắt sáng quắc như đèn pha, miệng nhe nanh vuốt lần lượt tha từng con chuột đang vùng vẫy đi qua đi lại dưới chân giường rồi chén ngon lành trong một góc nào đó mà tôi giật mình thức giấc, tóc gáy dựng lên, sống lưng ớn lạnh, mất luôn cả giấc ngủ ngon lành. Khanh cười ùng ục, giả tiếng chuột kêu lít nhít vào sát tai lúc nghe tôi kể lại cái giấc mơ vừa buồn cười vừa kinh khủng đó:

- Sao anh lại sợ chuột như thế? – Khanh cười dò xét nhìn tôi.

- Anh không biết – tôi hơi ngượng gập quay đi. Em lắc đầu:

- Đúng là…không thể tưởng tượng được.

Khanh bắt đầu vào trận chiến diệt chuột nhưng hiệu quả chỉ được ít ngày. Khanh cứ về được chừng năm ngày, lũ chuột sẽ lại trở lại oanh tạc. Tôi sẽ phải mất hai đêm nghe cái điệp khúc quen thuộc ấy. Những nhà quanh đây đều thế cả, không cách nào đuổi được chúng đi hết. Có điều với tôi, lũ chuột ấy “ý nghĩa” thế nào không ai biết được, chỉ trừ có một mình Khanh.

Tôi và Khanh yêu nhau như thế suốt mấy năm qua. Chúng tôi chưa từng có khái niệm hẹn hò lãng mạn, một quán café thật phong cách chẳng hạn. Tôi nghĩ Khanh không bao giờ đòi hỏi những điều như thế mà sự thật thì đúng là như thế thật. Chúng tôi yêu nhau lạ đời, không như nhiều cặp tình nhân khác. Không hẹn hò vồ vập, không check in mọi lúc mọi nơi, không ảnh ọt ôm hôn thắm thiết, không mỗi ngày sài cả trăm tin nhắn. Chính thế trong mắt nhiều người, tình yêu của chúng tôi có lẽ không tồn tại, nó quá yên lặng và khác thường nhưng bản thân tôi chưa bao giờ lo lắng về sự khác thường đó. Những gì Khanh dành cho tôi êm đềm quá đỗi đến độ tôi đã quen nhận nó như là bản năng. Tôi vẫn luôn nghĩ Khanh cũng như tôi, cũng hằng bằng lòng với mối tình bình yên đó cho đến một ngày em quát thẳng vào mặt tôi như con mèo xù lông giận dữ: - Anh thực sự chẳng hiểu gì về tình yêucả!

Tôi choáng váng và thấy nực cười làm sao. Em nói tôi chẳng hiểu gì về tình yêu ư? Rõ ràng những trang truyện tình của tôi đăng tuần báo vẫn được độc giả đón nhận nồng nhiệt kia mà. Nhưng bây giờ tôi không cười nhạo trong ý nghĩ những lời nói của em nữa mà đang cố hiểu vì sao em nói tôi như vậy, tôi đang hoài nghi chính mình: có thật tôi là một thằng “bố đời” khi chìm đắm trong những lời tán dương về trải nghiệm yêu đương mà lại không giữ nổi một người như Khanh – đóa hồng bé bỏng tôi vẫn luôn thường nói? Rốt cuộc tôi yêu Khanh hay hình tượng về em mà tôi tự tạo ra trong suy nghĩ?

Đó là lần đầu tiên Khanh to tiếng vậy. Chúng tôi chưa bao giờ cãi vã cả và lần đó đối với Khanh, tôi yên lặng vì những phút ban đầu tôi nghĩ em nóng giận. Nhưng sau này, Khanh không hề tỏ ý rằng hôm đó em nóng giận. Khanh vẫn đến, vẫn chu đáo, ân cần nhưng tôi không còn nghe những lời thủ thỉ từ phía em. Không phải tôi không cảm nhận được nhưng yên lặng như bình thường vẫn là cách tôi chọn lấy. Lần gần cuối Khanh đến, chuyến công tác gặp trục trặc nên đến tối muộn tôi mới về. Chưa lần nào Khanh đến mà tôi vướng công việc không về được với em. Tôi nôn nóng bước chân vào nhà. Thật may, Khanh chưa đi. Em ngồi lặng lẽ nhìn ra phía ban công có dàn cây leo tự tay em chăm sóc. Tôi đứng phía sau, ân cần miết lên vai em những ngón của bàn tay to rộng. Nhưng Khanh không quay lại nhìn tôi, không cười một cái hiền dịu như nụ hồng hé mở trong đêm tĩnh, tôi nghe tiếng em thở dài và nối tiếp những giọt nức nở. Không phải vì ai khác, vì chuyện của chúng tôi, vì chính tôi kia nhưng nguyên nhân vì sao thì khi đó tôi chưa hiểu được.

Hôm nay đã là tuần thứ ba Khanh không đến. Tôi lượn lờ vài chục vòng quanh cái ban công mát rượi bóng cây giữa trưa hè nắng gắt, lại ngồi vào bàn viết mà không nổi được chữ nào, tôi sắp phát điên lên. Căn nhà bắt đầu bừa lụt đến tận cổ, sàn mờ bụi vì không được lau bằng nước thơm, chuột đang núp khắp nơi và lạ chưa kìa, tôi nhớ Khanh. Nhớ nhung là thứ gì đó chưa từng tồn tại sau dạo chúng tôi mới quen nhau. Lạ phải không? Mỗi tuần Khanh đến một lần, tôi đã quen với điều đó. Vậy mà Khanh vắng bóng ba tuần nay. Điện thoại ít liên lạc cũng không có những cái tin dằng dặc thương nhớ nên bây giờ nhấc máy gọi một cuộc: “ Em sao vậy?...Anh nhớ em!” nghe nó gượng gạo làm sao dù tôi nhớ Khanh là thật, rất thật. Vả lại, Khanh không giận dỗi vu vơ, chúng tôi đã qua lâu rồi cái thời ấy, thẳng thắn là cách chúng tôi chọn lựa. Có điều…những lời Khanh nói buổi hôm đó, tôi vẫn chưa hiểu hết.

Cách đây rất lâu, vào một chiều Hà Nội trở gió mùa đồn bắc, Khanh ngồi đối diện tôi, phủ lên gương mặt tôi những ngón tay ấm áp và cười hiền dịu, nụ cười chan chứa sau đôi môi hồng: - Anh, mình cưới nhé!

Một phút yên lặng, rồi hai, rồi ba. Cuối cùng Khanh lại lên tiếng:

- Em biết anh không có lí do gì từ chối nhưng…em không có quyền ép anh. Em sẽ chờ đến khi anh sẵn sàng!

Tôi lùa tay vào làn tóc thơm mềm của Khanh, đáp lại em bằng một nụ cười chan chứa. Khanh cũng cười nhưng tôi thấy lòng chợt hoang mang.

Khanh nói đúng, tôi không có lí do gì để từ chối cưới em. Thực ra về bề nổi, mọi thứ đã sẵn sàng từ rất lâu: Một công việc tương đối khá, tôi dư sức đổi một căn nhà đủ cho gia đình nhỏ. Huống hồ Khanh lại dịu dàng, chu đáo, ân cần chăm sóc tôi suốt những tháng ngày qua. Nhưng Khanh làm vợ tôi ư? Làm mẹ của những đứa trẻ ư?, tôi chưa bao giờ nghĩ đến. Cưới xin là thứ gì đó chẳng hề cần thiết, tự sâu thẳm, tôi nghĩ vậy. Tôi muốn Khanh cứ mãi như bây giờ kia, tốt biết bao. Đóa hồng bé bỏng, đóa hồng bé bỏng chỉ của riêng tôi.

Rất lâu, Khanh không còn nhắc nhở gì đến câu nói hôm đó nhưng tôi không hay em vẫn còn rất nhớ. Mà thực ra tôi cũng không quên, tôi nghĩ em chỉ nói vậy thôi, câu trả lời của tôi không phải là quan trọng vì trước giờ, tôi đâu có ai khác ngoài em, cả em cũng vậy. Sau này tôi thấy mình nực cười làn sao khi nghĩ vậy nhưng đó chỉ là một phần những lời em đã nói và muốn tôi hiểu được, quen thuộc được.

Hơn ba tuần sau lần cuối cùng Khanh đến, căn phòng bừa bộn hơn, ngổn ngang tăng dần nhưng không theo kịp nỗi nhớ. Những tiếng lít nhít của lũ chuột gớm ghiếc cũng dày hơn mỗi khi đêm xuống, vẫn không theo kịp nỗi nhớ. Tôi bồn chồn đứng ngồi không yên và không được việc gì. Không dám đụng vào dọn dẹp vì sợ một con chuột ở đâu đó bất ngờ lao ra, tôi sẽ sợ và ám ảnh đến nỗi phải vác chăn gối sang nhà hàng xóm ngủ nhờ. Tôi ăn uống thất thường hơn đến độ trong lần vừa rồi mẹ đến thăm, nhìn tôi râu ria phờ phạc và căn nhà bừa bộn, mẹ thảng thốt:

- Mày ăn ở kiểu gì thế hả con? – vừa nói mẹ vừa nhanh tay dọn dẹp lại căn phòng. Tôi vội ngăn:

- Mẹ kệ con!

Mẹ thở dài, tỏ ý không bằng lòng: - Thế con bé mày bồ bịch ra sao? Sao không thấy nó tăm hơi gì? – Mẹ đang nhắc tới Khanh, tôi vội nói lấp: - Bỏ nhau rồi mẹ!

Mẹ véo tai tôi, dằn tiếng: - Mày lại làm con bé nó không vừa lòng cái gì, phỏng? Cưới nhanh, đưa nó về nhà cho tao!

- Thôi mà mẹ! – tôi dài giọng – Đến giờ con phải đi rồi, mẹ về luôn nhé!

“Bỏ nhau” – hai tiếng ấy lướt qua ý nghĩ đầy chóng vánh. Rốt cuộc chúng tôi đã bỏ nhau không lí do gì sau ngần ấy năm bên nhau yên bình sao? Khanh không nói chúng tôi chia tay, em nói tôi nên suy nghĩ nhưng tôi thấy khoảng cách giữa Khanh và tôi tự dưng xa xôi quá, không cách gì lấy lại, không cách gì níu giữ…

Lần cuối cùng Khanh đến thăm tôi, lần thứ hai tôi về muộn vào ngày em đến, tôi vô tình quên mất. Thấy tôi về, Khanh hỏi rất khẽ: - Anh sẵn sàng rồi chứ?

Yên lặng, yên lặng…

- Anh…

- Chưa, phải không? Vậy thì đến bao giờ? Bảy năm rồi, phải không anh?

Tôi ghé sát Khanh, nhìn em như cái độ em còn mười tám, dịu dàng và bé bỏng. Khanh không đáp lại nụ hôn ấy, nước mắt rớt đầy trên gò má. Tôi hôn vội nước mắt em, thì thầm khe khẽ: -  Em sao thế?

Khanh bất chợt đẩy tôi ra, tôi chới với, quệt tay phải bụi hồng gai nhọn hoắt. Máu ứa ra, quấn quanh ngón tay bị đâm rồi nhỏ giọt rơi xuống. Khanh chực hỏi han nhưng em thoắt lùi lại, một nụ cười nửa vợi chua xót thoáng qua nhanh:

- Anh thấy không? Hoa hồng có gai đấy, làm người ta đau đây, đâu phải lúc nào cũng dịu dàng bé bỏng.

- Khanh, em nói gì thế? – Tôi dùng bàn tay không bị đau níu chặt vai Khanh. Em lại hất tay tôi:

- Em đã thay đổi lâu lắm rồi, anh biết không? Em đã chờ anh nhận ra điều đó, rất kiên trì và dai dẳng nhưng anh cố tình không nhận ra. Em không muốn lúc nào anh cũng nhìn em bằng cái ánh mắt của bảy năm trước, yêu em bằng cách hình ảnh anh tự vẽ ra trong đầu và lúc nào cũng ôm ấp lấy, không nhung nhớ, không quan tâm em nghĩ gì. Em cần anh biết em của hiện tại nghĩ gì, cần gì kia, không phải một tình yêu thật bình yên, không bao giờ cãi vã, không sóng gió, không cả lời yêu thương, anh hiểu không, hiểu không hả? – Khanh càng nói càng tức tưởi. Tôi sững sờ nhìn em vụt qua sau câu nói cuối cùng:

- Còn hai tháng thôi, công ti đang chờ quyết định du học của em, chậm nhất hai tháng nữa. Anh nghĩ kĩ đi, em không còn bé bỏng như anh tưởng đâu, em cũng có gai như những bông hồng kia đấy! Nếu thực sự anh không thể hiểu và chấp nhận được thì…Dĩ nhiên em thật lòng, luôn luôn như vậy nhưng hình như em quá đói nhớ nhung, đói ghen tuông và hờn giận. Anh nhớ lấy!

Mấy hôm đầu tôi thực sự hoang mang nhưng những đêm gần đây, tôi nhận ra một mảng gối ướt nhòe. Tôi nhớ Khanh đến vậy mà sao bấy lâu không hề nhận ra? Tôi muốn nói nhớ em đến vậy mà sao bấy lâu không hề nói? Thật nực cười, sao tôi có thể lặng yên ngu ngốc như vậy               Mấy hôm nay trời nắng gắt, căn nhà bừa bộn hơi sau chuyến công tác ngắn ngày. Trở về chiều ấy, tôi nhận ra mấy bông hồng phía ban công héo rũ, một sự lo sợ nào đó đang dần ngấm sâu vào lòng, lan ra rất nhẹ nhàng và nhanh chóng.

Cả chiều hôm đó và ngày hôm sau, tôi ra sức chăm sóc những bông hồng nhưng vô ích. Tôi luống cuống không biết làm gì thêm nữa. Giá mà có Khanh lúc này, em có thể cứu được mấy bông hồng ấy. Tôi bắt đầu ngộ ra mới chỉ mấy ngày tôi vắng nhà, những đóa hồng đã nở mà không được chăm bẵm gì nên héo rũ thảm hại, huống hồ đã bao nhiêu lâu nay tôi không hỏi xem Khanh nghĩ gì, không nhận ra mình nhung nhớ và yêu em đến độ nào, không cất nổi một lời quan tâm, chỉ quen nhận từ em như bản năng ăn sâu vào máu và tự nghĩ rằng em rất bằng lòng vì sự đón nhận ngoan ngoãn và không hề đáp trả đó. Tôi không nhận ra em mất dần kiên nhẫn, không hề.

Biết mình không thể cứu nổi mấy bông hồng, lại không muốn nhìn chúng héo quá nhanh trong nắng hè gay gắt, tôi quyết định cắt mấy bông hoa mang cắm trong chiếc lọ thủy tinh cũng của Khanh mang đến như bao lần em từng làm. Ngập ngừng đứng trước bụi hồng, tôi nhận ra mình phải đưa tay sâu vào trong đám cành gai góc mới có thể cắt được mấy bông hoa, sẽ phải chảy máu. Vậy mà sao bao lần Khanh vẫn làm, những ngón tay mảnh dẻ ấy làm cách nào len lỏi trong bụi hồng gai mà không thương tổn, xước xát. Rồi cũng chính những ngón tay ấy xoa lưng tôi ấm lên tránh cơn cảm sốt sau mỗi bận dầm mưa lạnh. Hay là chính tôi đã rất lâu không nắm tay Khanh nên không cách nào nhận ra những vết xước  được băng lại rất khéo?

Đêm…

Tôi chạy xe nhanh đến con phố nhà Khanh sau khi hộ tống nàng mẫu xinh như mộng ở event tối nay về. Phố vắng tanh, tôi thấy Khanh đứng ngay trước cổng nhà. Tôi không dám lại gần mà nhìn em trân trân. Em chạy đến ghì miết vai tôi, bắt đầu nức nở. Tôi thở khe khẽ, vỗ vỗ vào lưng em để những tiếng nấc thưa dần. Khanh hỏi tôi:

- Mùi nước hoa của ai vậy anh?

- Nàng mẫu event xinh như mộng cản đường anh đến đây!

- Sao anh dám chứ? Hay tại lâu quá rồi em không ghen? – Khanh bắt đầu bật ra một nụ cười khe khẽ.

- Ừ… Hoa hồng héo hết anh mang cắm lọ rồi.

- Sẽ có những bông mới thôi anh!

- Ừ… - tôi đáp lưng chừng, ôm miết Khanh trong vòng tay rộng. Hoa hồng có gai, có gai, tôi nhớ rồi, cũng đủ hiểu rồi. Tôi không nhớ hoa hồng bé bỏng, tôi yêu và đau vì những cành hồng có gai kia. Đau thật đấy nhưng tôi phải chạm thôi, phải giữ được người con gái tôi yêu thương bằng mọi cách sau bao tháng ngày không hề nhận ra em quan trọng nhường nào. Cuối cùng thì thôi cũng hiểu, làm sao yêu thương những gì trong tưởng tượng khi tình yêu sống động vậy, không hề đứng yên cho ta ấp ủ. Phải chạy cùng, phải bắt lấy, phải chăm sóc, phải cùng đớn đau dù cho tim xước xát tim. Rồi sẽ đến khi hạnh phúc gõ cửa thôi, hãy cứ tin như vậy!

Tri thức trẻ

Tin được quan tâm

Kể từ bây giờ: Người dân ra đường không mang theo Căn cước/CCCD sẽ bị phạt tiền hoặc tạm giữ về đồn công an, có phải không?

Theo quy định mới nhất, khi cơ quan chức năng kiểm tra mà người dân không thể xuất trình được giấy tờ tùy thân thì...
Kiến thức 2 ngày, 4 giờ trước

Hưởng mức lương lên tới hơn 14.000.000 đồng/tháng: Nhiệm vụ và quyền hạn của Trưởng thôn, Tổ trưởng tổ dân phố là gì?

Trưởng thôn, Tổ trưởng tổ dân phố hưởng mức phụ cấp 14 triệu đồng/tháng nếu hoàn thành những nhiệm vụ cụ thể dưới đây.
Kiến thức 2 ngày, 3 giờ trước

Tin vui trước năm 2026, người sinh vào 3 năm này sẽ được hưởng quyền lợi đặc biệt khi làm thẻ Căn cước mới

Trong Luật Căn cước (sửa đổi) quy định có 3 đối tượng sinh năm này sẽ được hưởng nhiều quyền lợi khi đi làm căn...
Kiến thức 3 ngày, 18 giờ trước

Ngành học được ông Hoàng Nam Tiến dự đoán 'bùng nổ' năm 2030: Cần 21.000 nhân sự/năm, lương chạm mốc 115 triệu/tháng

Với nhu cầu tuyển dụng tăng mạnh, mức lương trung bình cao và tiềm năng phát triển lớn, đây được dự báo là ngành nghề...
Kiến thức 3 ngày, 6 giờ trước

Từ bây giờ, đây là khoản tiền cao nhất người dân phải nộp khi làm Sổ đỏ

Theo quy định mới, mức chi phí làm sổ đỏ sẽ tăng do 2 khoản tiền này, người dân cần đặc biệt chú ý.
Kiến thức 3 ngày, 1 giờ trước

Chính thức tăng lương hưu lần thứ 3: Mức lương hưu cao nhất là bao nhiêu?

Từ ngày 1/7/2025, khi Luật BHXH mới có hiệu lực sẽ tăng lương hưu lần thứ 3 cho những người có mức lương hưu thấp...
Kiến thức 2 ngày, 20 giờ trước

Tin cùng mục

Tại sao đàn ông lại thích phụ nữ tập yoga? Một người đã từng tập yoga sẽ nói với bạn lý do, đừng ngại ngùng!

Có một hiện tượng thú vị được nhiều người bàn luận trên mạng xã hội, đó là không ít đàn ông dành sự ưu ái...
Đàn ông yêu 24 giờ, 58 phút trước

5 câu nói người EQ thấp hay dùng với bạn đời: Nguyên nhấn khiến tình cảm rạn nứt, đẩy tình yêu đến bờ vực tan vỡ!

Đôi khi, chỉ một câu nói vô tình cũng đủ sức đẩy một chuyện tình đến bờ vực rạn nứt. Điều này đặc biệt đúng...
Đàn ông yêu 10.08.2025

Nếu một người đàn ông đã có vợ trải qua những điều này với một người phụ nữ khác, anh ta sẽ khó có thể quay lại và sớm muộn gì cũng sẽ ly hôn

Nhiều người đàn ông sau khi lập gia đình vẫn tìm kiếm cảm giác mới lạ bên ngoài. Khi họ tìm thấy ở người khác...
Đàn ông yêu 08.08.2025

Giữa vợ chồng, những điều làm người vợ tổn thương nhất thường là ba hành vi sau đây của người chồng, về cơ bản là đúng

Hôn nhân là hành trình được xây dựng bởi hai người, đòi hỏi sự thấu hiểu, tôn trọng và yêu thương lẫn nhau. Tuy nhiên,...
Đàn ông yêu 06.08.2025

Bạn có còn muốn cưới người vợ hiện tại ở kiếp sau không? Phỏng vấn 100 người đàn ông đã kết hôn, câu trả lời hé lộ một sự thật gây sốc, đau lòng nhưng thực tế

Tình yêu có thể bắt đầu bằng cảm xúc, nhưng hôn nhân lại là một hành trình dài của trách nhiệm và lựa chọn. Thông...
Đàn ông yêu 29.07.2025

5 nơi bẩn nhất trên người phụ nữ, đàn ông đang tìm hiểu bạn gái nhất định phải để ý

Khi một người đàn ông đang tìm hiểu phụ nữ, việc chú ý đến vệ sinh cá nhân là điều quan trọng để thể hiện...
Đàn ông yêu 29.07.2025

Tin mới cập nhật

Khi người già xuất hiện 4 triệu chứng này thì thời gian còn lại của họ không còn nhiều nữa, vì vậy con cái nên dành nhiều thời gian hơn cho họ!

Khi còn nhỏ, chúng ta luôn nghĩ rằng mình còn rất nhiều thời gian, nhưng chúng ta chưa bao giờ nghĩ rằng bố mẹ chúng...
Đời sống số 5 phút trước

Miễn học phí từ năm 2025-2026, phụ huynh còn cần phải đóng những khoản tiền nào nữa?

Từ tháng 9/2025, học sinh từ mầm non đến THPT công lập trên cả nước sẽ được miễn học phí. Tuy nhiên, phụ huynh vẫn...
Tin trong ngày 5 phút trước

Lương tháng 10 triệu đồng, mất bao lâu mới mua được chung cư ở Hà Nội?

Sở hữu một căn hộ tại thủ đô đã trở thành mối bận tâm lớn của những người trẻ có thu nhập trung bình. Với...
Kiến thức 6 phút trước

Những con giáp nào may mắn vào thứ Tư 20 tháng 8, tức ngày 27 tháng 6 nhuận âm lịch?

Sự thống nhất giữa thiên nhiên và con người, sự phát triển của vạn vật chịu sự chi phối và tác động của trật tự...
Đời sống số 43 phút trước

Đặc sản nghe tên 'ngượng đỏ mặt', giá 150.000 đồng/con, xưa ít ai ăn nay thành món ngon trong nhà hàng được ưa chuộng

Vốn quen thuộc với vai trò chim cảnh trong thú vui tao nhã của nhiều người, nay chim cu gáy đang trở thành món đặc...
Kiến thức 54 phút trước

Những ngành học mở ra 'tương lai rực rỡ' với mức thu nhập rất cao, ra trường chẳng phải lo thất nghiệp

Trong kỷ nguyên số, những ngành học này sẽ mở ra cơ hội nghề nghiệp hấp dẫn cho tất cả mọi người.
Kiến thức 54 phút trước

Những trường hợp này có thể bị tạm giữ, thu hồi CCCD, cần lưu ý tránh bị xử phạt

Một số trường hợp sẽ bị thu hồi hoặc tạm giữ thẻ CCCD nếu vi phạm quy định pháp luật.
Kiến thức 54 phút trước

Nghe điện thoại có nội dung này, hãy tắt máy ngay lập tức: Cẩn thận kẻo mất sạch tiền trong tài khoản

Nếu nhận được cuộc gọi có nội dung này đến số điện thoại của bạn, hãy lập tức dập máy ngay!
Làm sao 54 phút trước

Từ giờ đến hết năm 2025, công dân tại 3 quốc gia này thoải mái tới Việt Nam du lịch mà không cần lo về thị thực

Công dân từ 3 quốc gia châu Âu này sẽ được miễn thị thực khi du lịch Việt Nam trong năm 2025.
Kiến thức 55 phút trước

Yêu Biển Seaview ngắm toàn cảnh vịnh biển xanh

Thức dậy ở Vĩnh Hy: View biển độc nhất vô nhị từ giường ngủ của bạn! Yêu Biển Seaview, phòng rộng thoáng mát, nội thất...
ĐIỂM ĐẾN 1 giờ, 5 phút trước