Cuộc hôn nhân của chúng tôi cứ nguội lạnh dần theo thời gian. Vợ lúc nào cũng bận rộn với sổ sách, tiền nong, ăn uống, con cái... Điều cô ấy quan tâm hằng ngày là:
"Tháng này tiêu hết bao nhiêu tiền"; thâm hụt tí so với tháng trước là giãy nảy lên: "Chết chết, dạo này nhà mình ăn hại quá, bóp ngắn cắn dài, thế này lấy đâu ra tiền tiết kiệm chứ!"
Vợ tôi – cô ấy lúc nào cũng chỉ biết đến tiền, nhức cả đầu.
Tôi thật sự chán ngán cảnh đó. Đi làm cả ngày bao nhiêu việc đã mệt mỏi áp lực lắm rồi, về lại thêm giọng lải nhải của vợ nữa tôi càng bực thêm.
Thực ra vợ chồng tôi làm cũng đủ ăn đủ tiêu, lương tôi cũng ngót 30 triệu/tháng chứ ít gì. Nhưng từ ngày bố tôi bị tai biến, tháng nào cũng phải trích một khoản gửi về để mẹ lo thuốc men cho ông. Về khoản đó thì vợ tôi không phàn nàn gì, đó cũng là một điều khiến tôi cảm kích vợ mà không đi bồ bịch lăng nhăng ở bên ngoài.
Đang yên đang lành thì nhà tôi gặp họa lớn. Hôm đó vợ đi làm về muộn nên lúc chiều nhắn tin bảo tôi: "Tối em về muộn, anh chỉ cần cắm nồi cơm thôi! Em mua con gà tần chỗ quen về cả nhà ăn."
Thế mà đến tận 9 giờ chưa thấy vợ về, tôi bực bội nhưng không muốn gọi điện. Mãi gần 10 giờ không chịu được nữa tôi mới cầm điện thoại gọi cho vợ. Giọng đàn ông ở đầu dây bên kia làm tôi giật mình, anh ta bảo vợ tôi bị tai tạn xe đang cấp cứu trong viện. Vì điện thoại cô ấy khóa bằng mật khẩu nên chẳng ai mở được, chờ mãi mới thấy có người gọi đến.
Tôi choáng váng mất vài phút mới lấy lại bình tĩnh, phi như bay vào viện. Vợ tôi đang ở phòng cấp cứu. Cô ấy bị chấn thương khá nặng, vỡ xương mặt, gãy chân trái, gãy 2 cái xương sườn và người thì xây xước khắp nơi.
Nhìn vợ nằm thở oxy mà tôi bủn rủn hết cả chân tay. Lúc tỉnh dậy vợ tôi hoảng loạn tinh thần, mặt phải phẫu thuật ghép xương hàm nên không nói chuyện được. Ngày cứ phải có 2 người túc trực để chăm sóc.
Từ hôm bị tai nạn, vợ tôi nằm một chỗ đến giờ. Mẹ đẻ cô ấy ở dưới quê lên chăm nhưng 2 hôm nay bà cũng ốm nên tôi bảo:
- Mẹ về nghỉ ngơi một vài ngày rồi lại lên giúp con.
- Ừ, mẹ cũng về xem bố con ở nhà thế nào! Lên đây cả tháng rồi!
(Ảnh minh họa)
Từ lúc mẹ vợ về, tôi quay như cái chong chóng. Sáng dậy tất bật nấu cho 2 thằng con ăn rồi chở mỗi đứa đi một trường. Sau đó tôi quay về chợ, mua đồ nấu ăn trưa. Hầm được nồi cháo cho vợ thì quay ra dọn nhà cửa, phơi đồ, làm mấy việc linh tinh cũng hết buổi.
Trước lúc về mẹ đã dặn vợ nằm nhiều lưng với mông đã có dấu hiệu hoại tử, nên thay rửa, tắm thường xuyên cho cô ấy. Chân của vợ tôi chưa được lành, phải lật thật khẽ chứ không cô ấy lại rên lên, não ruột.
Người vợ nhẹ chỉ khoảng 40 kí nên tôi bế cô ấy ngon lành vào nhà tắm, đặt xuống cái ghế dựa của cô ấy. Đây là lần đầu tiên sau 10 năm chung sống tôi tắm cho vợ, chứ bình thường chẳng bao giờ tình cảm được như vậy đâu. Vừa cởi được lớp áo ra tôi thật sự không dám nhìn. Người vợ giờ gầy quá, hai bên ngực tóp lại chỉ còn ra dính vào lồng ngực, sườn thì hằn một vết sẹo khâu hơn chục mũi sau vụ tai nạn.
Càng nghĩ tôi càng thương vợ quá, suốt 10 năm qua tôi vô tâm không nhận ra vợ đã vất vả như nào. Ngày ngày cô ấy cũng đi làm bằng ấy thời gian giống tôi, nhưng vẫn quán xuyến biết bao nhiêu việc, nhà cửa con cái, đủ thứ trên đời. Giờ cô ấy được ngơi chân ngơi tay thì là trong tình trạng này. Nếu như hôm đó, không vì vội vã sang đường về nhà với bố con tôi thì cô ấy đã không gặp tai nạn để giờ nằm một chỗ như vậy.
Tự nhiên tôi thấy lòng trùng xuống, mọi thứ đều thật nhẹ nhàng chỉ sợ làm vợ đau thêm nữa.Tắm xong, tôi bế vợ vào phòng, khẽ lấy khăn bông thấm sạch nước cho cô ấy. Đây cũng là lần đầu tiên trong đời tôi chải đầu cho vợ, cô ấy chưa nói được nhưng nước mắt cứ chảy xuống, chắc cảm động lắm. Và cũng là lần đầu tiên sau 10 năm chung sống, tôi nói được 1 câu ngọt ngào với vợ:
- Thôi em mệt rồi, thời gian này cứ nghỉ ngơi đi, tất cả để anh lo!
M.C (Theo Thương Hiệu và Pháp Luật)