Từ hồi nhận được kết quả xét nghiệm ung thư vòm họng Liên suy sụp hẳn. Mọi thứ trong cô dường như sụp đổ hết, tất cả ước mơ, hi vọng giờ đây chẳng còn gì khi căn bệnh oái ác khi xuất hiện và có thể cướp đi mạng sống của cô bất kỳ lúc nào. Từ 1 bà mẹ 2 con xinh đẹp, đằm thắm giờ Liên gầy nhom và đi trông thấy. Lúc nào nhìn thấy lũ trẻ tíu tít nô đùa là nước mắt Liên lại rơi, cô thương tụi nhỏ quá không biết mai này cô ra đi liệu nó có được hạnh phúc bên bố không? Thôi thì giờ cô chỉ muốn mình sống lâu, lâu hơn nữa để được nhìn thấy chồng con mỗi ngày dù cho có phải chấp nhận nỗi đau về thể xác cô cũng can tâm.
Vợ bị bệnh hiểm nghèo là thế nhưng Tú chẳng hề lo hay thương vợ gì cả. Anh bắt đầu chán vợ, chán cái ngôi nhà lúc nào cũng ảm đảm và thuốc xuất hiện khắp nơi. Đúng lúc vợ bị bệnh thì Thùy xuất hiện. Thùy – một cô nhân viên mới vào làm trong công ty Tú, biết Tú là trưởng phòng kinh doanh Thùy đã õng ẹo và sử dụng “vốn tự có” để tán tỉnh, mồi chài Tú bằng được. Gái xinh gọi mời trước mặt, Tú không ngần ngừ gì mà tận dụng cơ hội đưa em bồ trẻ đó vào nhà nghỉ tận hưởng giây phút hoan lạc luôn.
Từ lần đó, Tú chính thức cặp kè với Thùy. Anh không tiếc của mà mua cho Thùy hết trang sức, quần áo giày dép đắt tiền trong khi vợ nằm viện tốn kém thì Tú mặc kệ và bảo thẳng Liên: “Cô bệnh thì tự lo tiền viện phí, tôi không đủ sức gánh 1 người ngún tiền như giấy như cô được!”. Qúa sốc trước thái độ của chồng, Liên gạt nước mắt mà cố tiếp tục sống tiếp tục chiến đấu với bệnh tật vì 2 đứa con nhỏ. Lúc nào cô cũng tự động viên mình không được bỏ cuộc, không được đầu hàng số phận, cô phải mạnh mẽ dù đang trong giai đoạn đối mặt với cái chết.
Nhiều lúc nằm trên giường bệnh Liên nghĩ sao con người ta dễ thay đổi vậy
(ảnh minh họa)
Ngày trước Tú yêu và trân trọng vợ lắm, nhưng từ lúc sau khi Liên sinh đứa thứ 2 ra thì tình cảm của Tú dành cho vợ nhạt hẳn. Và bây giờ anh chỉ coi vợ là của nợ, là đồ bỏ đi chứ không phải người phụ nữ anh yêu thương đến thế. Nhiều lúc nằm trên giường bệnh Liên nghĩ sao con người ta dễ thay đổi vậy, mới hôm nào còn nói sống chết sẽ ở bên nhau vậy mà giờ đã thay lòng đổi dạ như vậy.
Hôm vừa rồi, bác sĩ có báo cho Tú biết bệnh tình của Liên ngày càng xấu đi và anh nên vào viện chăm vợ những ngày cuối đời này để cô ấy quên đi nỗi đau thể xác nhưng Tú chỉ ậm ừ rồi thôi. Anh gạt vợ sang 1 bên mà nắm tay tình trẻ lên máy bay vào Nha Trang du lịch 1 tuần. Suốt 1 tuần ấy Tú tắt điện thoại để tránh bị người lạ làm phiền. Tú muốn tận hưởng phút giây này bên Thùy và muốn cho cô 1 tuần vui chơi hết cỡ.
Suốt 1 tuần Tú đưa tình trẻ đi du ngoạn khắp nơi như 2 vợ chồng son, cũng trong 1 tuần ấy Tú sẵn sàng bỏ ra cả gần 300 triệu để ăn chơi với người tình trong khi vợ ở nhà phải nhờ bố mẹ đẻ chạy vại từng đồng để chữa bệnh. Kết thúc chuyến du lịch vui vẻ với tình trẻ Tú kéo vali về nhà. Nhưng không cảnh tưởng gì xảy ra thế này, nhà anh sao lại bắc rạp và đông người tới thế này.
Hỏi vội cô hàng xóm đang đứng bàn tán gì ở sân nhà mình xem có chuyện gì, Tú điếng người khi cô ấy bảo:
- Sao mọi người lại tới nhà em đông thế chị?
- Cậu làm chồng thế à, vợ mất 3 hôm nay rồi mà không thấy mặt mũi đâu cả. Giờ về thì có ích gì nữa, thím Liên giờ đã mồ yên mả đẹp rồi. Chúng tôi vừa đưa cô ấy ra mộ về xong.
- Không thể thế được, hôm em đi cô ấy vẫn còn ăn được cháo cơ mà. Liên không thể đi nhanh như vậy được.
- Tùy cậu thôi, nhưng sự thật thì không thể thay đổi được. Chỉ thương cho cô Liên sống hết lòng vì chồng vì con, ấy vậy mà ngày nhắm mắt xuôi tay thì chồng mất tích ở đâu không biết. Phụ nữ đúng là khổ.
Liên không thể đi nhanh như vậy được (ảnh minh họa)
Quá sốc trước những lời của chị hàng xóm nói, Tú vứt vali ở sân mà chạy vào nhà. Ban thờ, ảnh vợ anh vẫn còn hương khói nghi ngút thế kia. Nhìn 2 đứa con mặc áo tang, khóc ngất ôm di ảnh mẹ thì Tú mới dám tin đây là sự thật. Thấy bố về, đứa lớn 7 tuổi chạy ra đấm vào bụng Tú gào lên.
- Bố… bố đi đâu mà không về. Mẹ đợi bố lâu lắm bố biết không?
Quỳ xuống lau nước mắt và ôm chặt đứa con ngây dại của mình vào lòng, Tú cũng bật khóc. Tại anh, tất cả là tại khinh vợ ham hố của lạ nên mới thế này. Ai đời ngày đám tang vợ thì anh đang vui vẻ bên người phụ nữ khác chứ? Nhìn 2 đứa con mà Tú đau đớn và hận mình vô cùng. Có lẽ anh đã sai, sai thật rồi nhưng anh phải làm gì đây để chuộc lại lỗi lầm.
Vừa đứng dậy định thắp cho vợ nén hương, mẹ vợ từ trong buồng đi ra nhìn thấy con rể. Qúa xúc động và thương con gái bà tức giận tát bốp cái vào mặt Tú trước bao người. Bị mẹ vợ tát, Tú không phản kháng không cãi anh chỉ xin mẹ để mình thắp cho vợ nén hương nhưng bà đuổi Tú ra đó bằng được và gào lên.
- Anh không đủ tư cách thắp hương cho con gái tôi! Chính anh, chính anh đã hại chết nó rồi. Đừng tưởng những việc anh làm tôi không biết nhé. Sau tuần đầu tôi sẽ chuyển di ảnh con gái và đưa 2 đứa nhỏ về nhà.
- Mẹ… con xin lỗi, nhưng xin mẹ đừng làm thế được không ạ?
Nỗi đau mất con, thương cháu khiến mẹ vợ hóa điên. Bà lao vào túm tóc con rể và đuổi ra ngoài khiến mọi người phải ngăn lại và khuyên bà bình tĩnh. Cũng đúng không, bố mẹ nào không thương xót con trong hoàn cảnh này. Kẻ đáng trách thì vẫn là Tú, mà người đáng thương nhất bây giờ là 2 đứa nhỏ mà thôi.
Theo Motthegioi.vn