Chưa bao giờ tôi nghĩ mình là trụ cột gia đình mà lại phải đem mấy cái chuyện riêng tư của vợ chồng lên đây hỏi ý kiến các bạn. Song thật sự, là người đứng giữa bố và vợ, mấy hôm nay tôi ong đầu quá.
Tôi và vợ tôi kết hôn tính đến nay đã hơn 2 năm. Chúng tôi đã có một con gái nhỏ đầu lòng được 9 tháng tuổi. Không như nhiều cặp vợ chồng khác được ra riêng ngay khi mới cưới (mơ ước của vợ tôi), vợ chồng tôi vì hoàn cảnh gia đình neo người nên vẫn phải ở cùng với bố mẹ tôi trong một ngôi nhà 3 tầng khá rộng rãi.
Xin nói qua một chút về hoàn cảnh nhà tôi. Bố mẹ tôi chỉ sinh được 2 người con. Đó là chị gái tôi và tôi. Nhưng cách đây 4 năm, chị gái tôi đã đi lấy chồng và cùng chồng con vào Sài Gòn sinh sống. Một năm anh chị ấy chỉ ra ngoài Bắc thăm gia đình 1-2 lần. Do đó, ở Hà Nội chỉ có vợ chồng tôi và bố mẹ sống. Do nhà neo người nên dù vợ chồng tôi có kinh tế dư dả để ở sẵn sàng cho cuộc sống ra riêng tự do thoải mái, nhưng phận làm con, tôi không cho phép mình làm thế.
Vì quá thương nhớ vợ, cho nên sau lần ra đi đột ngột này của mẹ tôi, cha tôi
đã bị lẩn thẩn và tạm thời mất trí nhớ (Ảnh minh họa)
Bố mẹ tôi năm nay đều hơn 60 tuổi. Thế nhưng ông bà sống rất tình cảm và yêu thương nhau. Ông bà cũng rất thoải mái và không bao giờ bắt bẻ, để ý đến con cháu làm gì. Vì thế, khi mới về làm dâu trong gia đình, vợ tôi cũng bảo thấy thoải mái như ở nhà. Bố mẹ tôi cũng coi con dâu như con gái, vẫn nói chuyện thân tình và nhắc nhở con dâu đến nơi đến chốn.
Mọi chuyện sẽ không có gì đáng nói nếu như hơn 1 năm trước, mẹ tôi đột ngột qua đời sau một cơn đột quỵ. Từ đó, trong nhà vắng vẻ hẳn, chỉ có bố tôi sống lầm sống lũi. Vì quá thương nhớ vợ, cho nên sau lần ra đi đột ngột này của mẹ tôi, cha tôi đã bị lẩn thẩn và tạm thời mất trí nhớ. Lúc thì ông vẫn sinh hoạt bình thường, lúc ông lại quên, lú lẫn và nhầm lẫn.
Từ một người đàn ông minh mẫn, ba tôi giờ trở nên như vậy nên tôi rất lo lắng. Tôi đã đưa ông đi thăm khám ở nhiều nơi và qua nhiều lần điều trị, bệnh tình của ông có đỡ hơn song tính lẩm cẩm của ông thì cứ ngày một trầm trọng. Vì phải ở cùng với một bố chồng như vậy, vợ tôi hàng ngày đi làm về vẫn chăm sóc ông chu đáo như trước đây. Tuy nhiên, nhiều lần cô ấy luôn tỏ rõ sự khó chịu và mệt mỏi.
Bản thân tôi là con trai của bố nhiều lúc cũng thấy rất thông cảm cho vợ. Bởi không khó chịu và thấy phiền sao được khi cả nhà gặm thịt gà luộc xong còn cái xương, cô ấy đã vứt vào thùng rác mà bố tôi thế nào vẫn ra nhặt lại rồi cho lén lút cho vào nồi canh xương để hôm sau ăn.
Rồi khi cả nhà ăn cơm xong, bát nước mắm thừa dù vợ tôi đã mang ra bồn vệ sinh để đó chuẩn bị dọn rửa, ông vẫn nhất quyết không cho đổ đi và cứ bắt để 2-3 ngày ở trong tủ bếp. Thậm chí đến những chiếc quần sịp hay quần lót của vợ chồng tôi đến kỳ hạn thanh lý, mặc dù vợ tôi đã vứt vào thùng rác thì mấy hôm sau lại tò tò thấy bố lấy ở đâu ra làm giẻ lau.
Vợ tôi hay lầm bầm nhất là những lần đi toilet của ông. Cứ hễ khi nào ông đi nhẹ xong thì không bao giờ ông chịu giật nước ngay. Ông toàn phải đi 2-3 lần nhẹ rồi mới chịu giật nước. Tôi đã nhắc ông nhiều lần thì ông cũng hồn nhiên bảo rằng: “Cứ để đó cho tao. Tí nữa tao lại đi, xả nước một thể cho đỡ tốn nước” hoặc "Ờ, tao quên mất đấy!".
Cứ thế, hơn 1 năm sống chung với bố chồng trái tính trái nết, lẩm cẩm như vậy nên dần dần vợ tôi cũng mệt mỏi. Lúc nào vợ tôi cũng bảo muốn được ra ở riêng. Vợ tôi cũng nói sẽ thuê người giúp việc chăm lo cho ông chu đáo. Thế nhưng bố chỉ có mình tôi là con trai, mẹ tôi cũng đã mất, tôi không thể làm như mong muốn của vợ. Tôi làm vậy khác nào đứa con bất hiếu.
Tuy khó chịu và hay cằn nhằn với những hành động ấy của bố ra mặt song vợ tôi chưa bao giờ dám to tiếng với ông. Bởi cô ấy cũng chia sẻ với tôi rằng, nhiều lần ức bố và muốn to tiếng lắm nhưng cô ấy sợ người ta lại bảo con dâu hắt hủi hay bắt nạt bố chồng.
Cuối tuần trước, nhà ngoại có cái giỗ nhỏ, tôi bảo vợ đưa con về còn tôi sẽ ở nhà với bố. Nhưng vợ tôi bảo tôi và con gái cứ về nhà ngoại đi, cô ấy ở nhà tranh thủ dọn dẹp nhà cửa và sẽ chú ý trông coi bố luôn. Nghe lời vợ, 2 bố con tôi về nhà ngoại luôn.
Nhưng vừa sang nhà ngoại được 1 lúc thì tôi nhận được cuộc điện thoại của bố tôi gọi. Trong điện thoại, tôi thấy ông thất thanh nói với tôi rằng vừa bị con dâu tát lật mặt. Ông cho biết, vợ tôi không những tát ông 1 cái mà nhiều cái và còn đẩy ông ngã xuống sàn nhà vệ sinh.
Tôi tức tốc bỏ con lại nhà ngoại và phóng về nhà thì vợ tôi đã đợi sẵn ở phòng khách. Thấy tôi xuất hiện, cô ấy bực bội thanh minh luôn.
Vợ tôi bảo, những lời ông nội vừa gọi điện nói với con trai là không hề sai. Thậm chí vợ tôi bảo cô ấy còn tát ông hơn chục cái và đẩy ông ngã dúi dụi ở phòng tắm nữa. Lý do chỉ vì sáng nay ông đi WC 3 lần không dội nước đã đành. Sau khi ăn sáng xong, ông còn bị tiêu chảy và đi WC nặng nhiều lần nữa. Một sáng ông đi mấy lần liền nhưng lần nào đi xong ông cũng đóng sập nắp bồn cầu xuống không xả nước.
Vợ tôi khi thấy bốc mùi trong nhà vệ sinh đã vào kiểm tra và đã xả nước cho ông rồi nhắc ông ngay lần đi nặng đầu tiên. Nhưng ông không nghe. Vì thế, dọn nhà xong, vừa mệt mỏi lại ngửi thấy mùi không thể chịu được, tức quá cô ấy đã xông vào tát ông tới tấp và đẩy ông ngã dúi khi ông đang loanh quanh trong nhà vệ sinh.
Thấy vợ kể vậy, tôi bảo ngay với vợ rằng: “Sao cô quá đáng vậy? Cô có biết đó là bố chồng mình không? Bố lại đang lẩm cẩm và trái tính trái nết. Cô thật hỗn láo”. Nghe chồng chì chiết như vậy, vợ tôi cũng quay lại mặt đằng đằng sát khí nói: “Tôi đã chán ngấy tận cổ vì ngày nào đi làm về cũng phải lau dọn cái bãi chiến trường trong nhà vệ sinh mà bố anh thải ra rồi. Phát gớm lên được”.
Từ hôm vợ tôi ra khỏi nhà về nhà ngoại đến hôm nay đã là ngày thứ 4, thật lòng
tôi nhớ vợ con lắm. Nhưng tôi không thể chung sống với một người vợ
ích kỷ, coi thường bố chồng (Ảnh minh họa)
Thấy vợ nói xúc phạm bố mình, không giữ được bình tĩnh, tôi giơ tay lên tát cho vợ một cái cháy má và bảo: “Tôi cấm cô không được nói vậy. Cô ghê tởm khi phải chăm bố tôi thế thì cút ra khỏi nhà đi đâu thì đi”. Sau câu nói trên, vợ tôi chạy lên nhà và vội vàng xách túi quần áo đi ra khỏi nhà.
Từ hôm vợ tôi ra khỏi nhà về nhà ngoại đến hôm nay đã là ngày thứ 4, thật lòng tôi nhớ vợ con lắm. Nhưng tôi không thể chung sống với một người vợ ích kỷ, coi thường bố chồng. Bố tôi có già cả, có lú lẫn mới cần tới sự chăm sóc của các con. Chứ nếu bố tôi bình thường như nhiều người khác, cần gì đến chúng tôi phải ngó ngàng tới.
Giờ tôi mới hiểu, hơn một năm qua vợ tôi chăm sóc ông chỉ vì trách nhiệm nàng dâu phải làm chứ không có chút tình yêu thương nào hoặc coi bố tôi như bố đẻ của cô ấy cả. Mấy đêm suy nghĩ và mấy ngày mất ăn mất ngủ, tôi vẫn chưa biết phải làm như thế nào cho ổn thỏa nhất?
Theo Trí Thức Trẻ