Tôi và vợ yêu nhau từ hồi sinh viên. Chúng tôi học cùng lớp đại học với nhau. Ngày đó, em là một cô gái có vẻ ngoài xinh đẹp và dịu dàng nhất lớp. Sau gần 2 năm học chung, tôi mới dám ngỏ lời yêu và được em chấp nhận.
Sau khi ra trường, chúng tôi tổ chức đám cưới. Cuộc sống của chúng tôi vẫn êm ấm, hạnh phúc cho đến khi tôi bị khiển trách vì mắc lỗi trong công việc và bị điều xuống bộ phận khác. Lương ít đi, gánh nặng tăng lên khi cùng lúc đó con gái tôi vào lớp 1. Từ một cô gái dịu dàng, em trở nên cáu gắt vô cớ. Mỗi khi to tiếng với vợ xong, tôi lại tìm đến rượu.
Sau đó, vợ tôi nghĩ ra cách bán hàng online để tăng thêm thu nhập. Thời điểm đó chưa có nhiều người bán hàng online nên việc kinh doanh của vợ tôi rất thuận lợi. Kinh tế trong nhà dần được cải thiện nên vợ chồng cũng bớt cãi vã hơn. Chỉ có điều để tiết kiệm chi phí tối đa, vợ tôi thường tranh thủ đi giao hàng cho khách vào tầm giờ nghỉ trưa và chiều muộn tan ca chứ không thuê ai giúp. Có những ngày hơn 9 giờ tối, vợ tôi mới về, khuôn mặt phờ phạc vì khói bụi và đói lả đi. Tôi khuyên vợ nên thuê người chở hàng giúp nhưng cô ấy kiên quyết không chịu.
Một hôm trời mưa rất to, đang làm việc thì vợ nhắn tin hỏi tôi có thể qua đón cô ấy khi tan ca được không. Buổi trưa đi giao hàng, do đường ngập nên xe của vợ tôi bị chết máy. Tôi bực dọc nghĩ đến việc phải tốn tiền sửa lại xe cho vợ nên càu nhàu. Công việc buổi chiều ngập đầu càng khiến tôi cáu thêm. Cuối cùng, tôi tắt luôn điện thoại không thèm mở ra nữa.
Mải làm không để ý giờ giấc, ngẩng lên thấy đã 6 giờ từ lúc nào. Tôi vội vàng thu dọn đồ đạc ra về. Hôm nay, tôi còn có hẹn qua nhà mẹ nữa. Đi được nửa đường, tôi mới sực nhớ ra phải đón vợ. Cô ấy nói đón lúc 5 giờ 30, chắc giờ này đang sốt ruột lắm rồi.
Thế nhưng khi tôi đến nơi thì không thấy vợ chờ ở đó nữa. Bên góc đường nhiều người đang vây quanh trước một cái taxi, có cả cảnh sát giao thông đang chăng dây xung quanh nữa. Tôi thầm nghĩ chắc taxi lại đi ẩu rồi gây tai nạn. Lôi điện thoại ra mới sực nhớ tôi tắt máy từ chiều, có khi vợ chờ lâu quá bắt xe ôm về rồi cũng nên. Tôi bật máy lên thì sững sờ thấy máy báo 20 cuộc gọi nhỡ toàn là số lạ.
Một luồng gió lạnh thoảng qua, tôi ngước nhìn về phía chiếc taxi mà người ta đang xúm lại quanh kia, lòng bất an kinh khủng. Tôi bấm số cho vợ và muốn khuỵu xuống khi đầu dây kia báo thuê bao. Tôi gọi về nhà không ai bắt máy, gọi lên cơ quan thì người ta bảo vợ về lâu rồi.
Tôi chống xe xuống vụt chạy sang góc đường, hỏi những người dân đang đứng đó bàn tán. Mỗi người nói một kiểu càng làm tôi hoang mang, rằng tài xế say rượu đâm người, có vẻ là phụ nữ trung tuổi, bất tỉnh nhân sự, đưa đi cấp cứu ở đâu thì không rõ.
Tôi phóng như điên về nhà, chỉ mong thấy đèn điện sáng nhưng căn nhà tối om. Tôi ngồi bệt xuống sàn phòng khách và khóc như một đứa trẻ. Chưa bao giờ tôi thấy sợ hãi đến thế này.
Khi điện thoại kêu và tôi nhanh chóng chộp lấy, là số máy lạ ban nãy, tôi run run bấm nút nghe:
- "Sao đến giờ anh mới nghe máy hả? Anh đang ở đâu? Gọi phải đến 20 cuộc rồi mà anh làm trò gì thế hả? Anh quên là hôm nay phải qua nhà mẹ ăn giỗ à? Mọi người còn chờ mỗi mình anh thôi đấy?"
- "Em... em à? Có phải em không?"
- "Không em thì ai? Anh còn em nào khác ở ngoài à?"
- "Sao… sao em lại dùng số này?"
- "Điện thoại rơi xuống nước hỏng rồi, em phải mượn tạm máy cũ của chị đồng nghiệp rồi mua sim mới lắp vào."
Tôi chạy ào ra xe rồi phóng qua nhà mẹ. Vừa thấy vợ, tôi ôm chầm lấy cô ấy. Vợ tôi bất ngờ cứ cấu vào lưng tôi rồi hỏi: “Anh làm sao đấy?. Tôi không trả lời, chỉ nói đi nói lại: “Từ giờ anh sẽ không bao giờ đón vợ muộn nữa đâu. Anh xin lỗi, anh thực sự xin lỗi.”
Kể từ hôm đó, tôi quyết định đưa đón vợ đi làm. Còn việc giao hàng thì bảo vợ thuê thêm người. Một lần đón vợ muộn đã làm thay đổi cuộc đời tôi và cách đối xử với vợ. Tôi yêu thương vợ nhiều hơn, không cáu gắt với cô ấy như trước nữa. Chính vì vậy mà không khí gia đình tôi trở nên đầm ấm, hạnh phúc hơn trước.
Thiên Thanh (TH) (Theo Giadinhvietnam.com)