“Cho anh ôm em một lần cuối cùng này thôi, em nhé”. Đó là lời cuối cùng anh nói với cô trước khi chia tay. Anh ôm cô dưới mưa, anh đặt một nụ hôn lên mắt cô. Không biết do nước mưa hay nước mắt mà anh thấy mặn chát, có lẽ đây lần cuối cùng anh được ôm cô thật chặt, cảm nhận sự run rẩy của trái tim cô.
Anh chia tay cô sau gần 6 năm yêu nhau, anh nói “Anh không còn cảm giác bên em nữa”. Nhẹ nhàng và bất ngờ, cô chẳng có lời oán than, chỉ hỏi anh “Tại sao?”.
“Tại vì không còn yêu, vì anh thấy nhàm chán, vì anh không thấy vui, không thấy bình yên khi bên cạnh em nữa. Mình chia tay em nhé. Em hãy oán hận anh đi, anh chỉ là thằng tồi, anh không phải là người có thể mang lại hạnh phúc cho em đâu” – Từng lời anh nói như những nhát dao xoáy sâu vào tim cô, cô thấy đau đớn và run lạnh.
“Vâng, vậy mình chia tay thôi. Sau này anh sẽ không hối hận chứ?” – Cô lạnh lùng nhìn anh.
“Anh sẽ không” – Nhìn cô quay lưng bước đi, có cái gì đang đè nén trong anh dữ dội. Anh muốn chạy lại ôm lấy cô nhưng không thể được, đây là điều anh đã lựa chọn.
Cô đã cố gắng lắm để mạnh mẽ, để không khóc trước anh. Làm sao chỉ mới mấy hôm trước thôi, anh vẫn ôm cô thì thầm: “Anh yêu em, cả đời này chỉ yêu mình em thôi. Sang năm được tuổi, mình cưới nhau nhé.”. Vậy mà giờ anh phũ phàng nói không còn cảm giác bên cô, cảm giác là cái gì mà con người ta thay đổi nhanh vậy? Khi yêu, cô dành trọn cho anh tất cả, cả tâm hồn, cả niềm tin và cả thân xác này cô chẳng hề tiếc anh. Cô thực sự bị sốc khi chia tay. Những ngày sau đó thật kinh khủng, cô sống như người mất hồn. Cô trốn tránh tất cả. Nhiều khi đang ngồi làm việc, nước mắt cứ thế chảy ra, lại lén lút lau đi rồi chạy vào nhà vệ sinh khóc. Cô sợ đồng nghiệp nhìn thấy những giọt nước mắt của mình, sợ người khác lại hỏi han và thương hại cô. Xuống cổng công ty, cô hụt hẫng khi không thấy bóng dáng anh ở đó, chợt nhớ ra cô và anh chia tay rồi cơ mà. Vậy là lại lếch thếch đi xuống tầng hầm lấy xe.
Sáu năm yêu nhau, có quá nhiều kỉ niệm mà giờ cô rất sợ kỉ niệm đó. Ra đường, hình như chỗ nào anh và cô cũng từng đi qua, chỗ nào cũng thấy kỉ niệm. Thấy người ta đèo nhau có đôi có cặp, cô lại chạnh lòng.
Anh chia tay cô sau gần 6 năm yêu nhau, anh nói “Anh không còn cảm giác
bên em nữa”. Nhẹ nhàng và bất ngờ, cô chẳng có lời oán than, chỉ hỏi
anh “Tại sao?”. (ảnh minh họa)
Ngày nghỉ, cô tha thẩn một mình đi mua sắm. Nhìn trên đường có một chàng trai đi xe thật chậm, một tay đưa ra sau giữ chặt người yêu, cô ấy gục lên vai chàng trai ngủ ngon lành. Cô cứ ngỡ nhìn thấy hình ảnh của mình và anh trong đó, mắt cô lại nhòe đi.
Cô chẳng dám về nhà, về nhà có quá nhiều kỉ niệm với anh ở đó. Cả tháng nay, cô đến ở nhờ nhà cô bạn thân. Có lần cô hỏi bạn thân: “Nếu tao chết đi, Tuấn có đau lòng không nhỉ?”. Bạn thân mắng cô “Mày còn tỉnh táo không? Ai sẽ là người khổ sở và đau lòng? Là gia đình mày đấy, thằng họ Sở ý nó chẳng thương mày đâu, đúng là đồ khốn nạn”. Đúng rồi, anh chẳng thương cô đâu. Cô có chết, chắc anh chẳng hề đau lòng, anh chẳng hề rơi nước mắt vì cô đâu. Cô lau nước mắt, tự chế giễu bản thân mình, cô điên thật rồi.
Sau gần 3 tháng, cô thực sự lấy lại cân bằng, cô không còn khóc khi nghĩ đến anh nữa. Cô trở về cuộc sống bình thường, cuộc sống không có anh. Cô tự nhủ mình phải mạnh mẽ, phải sống thật tốt. Cuộc sống không có anh, chỉ là quanh quẩn đi làm, tối về café với bạn bè. Thỉnh thoảng ngày nghỉ, cô về nhà với bố mẹ. Lâu rồi cô chẳng về nhà. Có lẽ gia đình mới là nơi thực sự tốt nhất cho cô.
***
Hai năm sau, cô vẫn lẻ bóng một mình. Những chàng trai đến với cô, chẳng ai có thể vượt qua được cái bóng của anh. Nó quá lớn, quá sâu đậm trong lòng cô. Cô chẳng còn nghĩ đến anh nhiều, nhưng cũng chẳng dễ dàng đón nhận một ai đó. Cô như con chim bị trúng tên sợ cành cong, chẳng dám đặt niềm tin vào ai đó chứ đừng nói là yêu một lần hết lòng như xưa kia.
Bố mẹ giục cô chuyện chồng con, thực ra cô cũng muốn có một gia đình
cho đỡ mệt mỏi. Cô thấy nhàm chán với cuộc sống hiện tại, cô
trở về quê để gần bố mẹ. (ảnh minh họa)
Bố mẹ giục cô chuyện chồng con, thực ra cô cũng muốn có một gia đình cho đỡ mệt mỏi. Cô thấy nhàm chán với cuộc sống hiện tại, cô trở về quê để gần bố mẹ. Nhờ mai mối, cô gặp người đàn ông là chồng cô bây giờ. Chỉ sau 6 tháng tìm hiểu, cô quyết định lấy chồng, dù chỉ là có cảm tình chứ chưa phải là yêu. Trước ngày ăn hỏi, cô gọi điện cho bạn thân: “Tao chẳng biết mình quyết định như vậy là đúng hay không nữa mày ạ. Trước yêu Tuấn 6 năm còn bị đá, giờ lấy chồng chỉ sau 6 tháng gặp gỡ. Mày biết không, tao đang đánh cược cho cuộc đời mình đấy. Bố mẹ tao giục chuyện chồng con ghê quá, tao cũng muốn thử cược tình yêu 6 năm với 6 tháng xem như thế nào?”. Rồi cô khóc trong điện thoại, đến giờ cô thực sự hoang mang với chuyện tình cảm. Bạn cô cũng khóc, mắng cô là đồ ngốc vì “có ai lại tự đánh cược hạnh phúc của mình như thế không? Chưa muốn cưới thì để một thời gian nữa tìm hiểu kĩ rồi cưới, sao tự đem đá buộc vào chân mình thế.”. Bạn cô nói đúng, chắc chẳng ai mang hạnh phúc của đời mình ra đánh cược như cô, sẽ chẳng có ai như cô đâu.
***
Năm năm sau, cô thực sự mãn nguyện với ván cược năm xưa. Cô có một gia đình hạnh phúc, một người chồng yêu vợ thương con, một cô con gái thông minh đáng yêu. Có lẽ, năm đó khi lấy chồng cô chưa yêu chồng, nhưng tình yêu và sự chân thành của anh giúp cô lấy lại được tình yêu và niềm tin. Hình bóng anh đã mờ nhạt trong cô, nghĩ lại mọi chuyện về anh, cô chỉ thấy đó là chuyện xưa cũ.
Cô gặp lại anh. Chẳng bao giờ cô nghĩ lại gặp lại anh trong hoàn cảnh như vậy. Cô đi thăm bạn thân ở bệnh viện, anh đưa con trai đi khám bệnh. Cô sững người khi bắt gặp ánh mắt anh đang chăm chú nhìn cô.
“Chào anh, lâu rồi không gặp. Anh khỏe chứ?” – Cô định thần lại chào người đàn ông một thời mình từng yêu thương.
“Ừ, lâu lắm rồi không gặp. Em sống thế nào?” – Anh không khỏi xúc động khi gặp lại cô, cô không mấy thay đổi so với lần cuối cùng anh gặp cô. Chỉ là không còn vẻ đau thương của ngày ấy, giờ vẻ mặt cô tràn đầy hạnh phúc.
“Em sống tốt. Con trai anh đây à, cháu mấy tuổi rồi?”
“Vậy là tốt rồi. Cháu được gần 5 tuổi, anh cũng rất hạnh phúc với vợ và con trai.” – Anh nói dối, từ ngày đó anh đã dối lòng mình với cô rồi.
“Thôi, em phải đi rồi. Tạm biệt nhé.” – Cô cũng chẳng còn chuyện gì để nói với anh nữa. Gặp lại anh, hỏi han đôi ba câu như vậy là được rồi. Quan trọng là trong lòng không còn thấy đau nữa, vì cô đâu còn yêu anh.
“Khoan đi đã em, anh có thể hỏi một câu cuối cùng nữa không?” – Anh ngập ngừng nhìn cô.
“Vâng, anh nói đi” – Cô ngạc nhiên, còn có chuyện gì làm anh e dè vậy.
“Em… có còn hận anh không?” – Anh nhìn vào đôi mắt cô, chờ đợi câu trả lời của cô.
“Chuyện đó, có còn quan trọng gì đâu anh. Nhưng nếu anh muốn biết, em sẽ trả lời. Em không hận anh , ngày đó không hận và bây giờ lại càng không. Chỉ là em không còn yêu anh nữa vì em đã không thấy đau lòng khi nghĩ về quá khứ. Thực ra, cũng phải cảm ơn anh. Ngày đó chúng ta chia tay, em mới có thể gặp được chồng em. Giờ em rất hạnh phúc với những gì mình đang có. Em cũng mong anh có được hạnh phúc, chúng ta không có duyên phận với nhau, nên cũng chỉ được đến thời điểm đó thôi.” – Cô nhìn anh mỉm cười, cô và anh đều có cuộc sống riêng, đều sống rất hạnh phúc. Điều này làm cô yên tâm rồi.
Cô nhìn anh mỉm cười, cô và anh đều có cuộc sống riêng, đều sống rất hạnh phúc.
Điều này làm cô yên tâm rồi. (ảnh minh họa)
Nhìn bóng cô xa dần, anh nắm chặt bàn tay mình để không kéo cô lại, có giọt nước mắt chảy ra từ khóe mắt của anh. Cô thực sự không hận anh chứ? Cô thực sự đã hết yêu anh rồi sao? Giờ chỉ có anh vẫn đứng đó nhìn cô, chỉ còn anh là vẫn mãi yêu cô. Tình yêu ấy chưa bao giờ thay đổi, ngày ấy và đến cả bây giờ. Anh chỉ hận số phận trớ trêu, để anh mất đi người con gái mình yêu thương nhất. Ngày ấy, anh biết mình vô sinh, anh đau khổ khi nói dối cô, đau khổ nhìn cô ra đi. Suốt mấy tháng anh luôn đứng nhìn cô từ xa, chỉ muốn chạy lại nói cho cô sự thật. Nhưng như thế quá tàn nhẫn, để cô lấy người chồng vô sinh như anh ư? Hay nói ra sự thật rồi chia tay, vậy cô sẽ đau khổ biết chừng nào? Yêu nhau mà không thể đến được với nhau, điều đó quá tàn nhẫn. Thôi thì một mình anh chịu đựng, để cô hận anh, rồi cũng sẽ quên anh mà đi tìm cho mình hạnh phúc thực sự. Lời hứa sẽ nắm tay cô đi hết cuộc đời, anh không thể làm được.Vậy đó sẽ là điều cuối cùng anh có thể làm được cho cô.
Con trai anh chỉ là con nuôi, anh xác định sẽ không lấy vợ mà xin con nuôi. Ngoài cô ra, anh chẳng muốn lấy ai làm vợ cả, mà lấy rồi cũng làm khổ người ta. Năm năm qua, anh và con trai sống với nhau. Cảnh gà trống nuôi con khá vất vả, nhưng anh vượt qua được. Nỗi đau lớn nhất là làm tổn thương và mất đi người mình yêu thương, anh còn vượt qua được. Giờ nhìn cô hạnh phúc, anh thấy quyết định của mình năm đó thật đúng. Giờ anh sẽ chuyên tâm chăm sóc con trai và sẽ luôn cầu chúc cho cô hạnh phúc, sẽ luôn ở một nơi nào đó nhìn về phía có cô.
Theo Khám Phá