Vợ chồng tôi đã có khoảng thời gian chung sống bên nhau khá hạnh phúc, nhưng rồi đến lúc chính tay vợ tôi dẫn em họ đi đánh ghen, bắt tại trận việc tôi ngoại tình đã khiến cho tình cảm giữa tôi và vợ bị sứt mẻ. Lúc đó, chúng tôi đã có với nhau hai đứa con, một trai, một gái. Vì thương con nên tôi không đâm đơn ly hôn với vợ. Nhưng tôi nghĩ ra cách để trả thù vợ. Tôi không ngủ cùng cô ấy, luôn giữ khoảng cách và lạnh nhạt mặc dù tôi vẫn thực hiện đúng các nghĩa vụ của một người cha.
Lúc đầu, vợ tôi rất hung hãn, cô ấy bảo tôi làm như thế khác gì giam lỏng cô ấy, đẩy cô ấy vào bước đường cùng. Tôi nói nếu cô ấy không muốn vậy thì ly hôn chứ tôi không thể sống khác được, tình cảm của tôi giờ chỉ có thế. Vợ tôi bảo không bao giờ cô ấy chịu ly hôn, cô ấy nói rằng mình mất bao nhiêu công sức để gây dựng cùng tôi, dễ gì để cho người khác cướp mất. Tôi nghe nói vậy càng thấy khinh vợ, rõ ràng cô ấy không quan tâm gì đến tâm tư tình cảm của tôi mà chỉ nghĩ đến việc làm sao bảo toàn được khối tài sản mà tôi kiếm được. Tôi cười khẩy, ừ nếu muốn thì cứ duy trì mối quan hệ như thế này, tôi mặc sức ngoại tình bên ngoài cho đến khi nào vợ tôi chán rồi ly hôn.
(Ảnh minh họa)
Thế là tôi lao vào các cuộc tình. Ngắn có, dài có, sâu sắc có, ăn bánh trả tiền cũng có. Vợ tôi biết tôi nổi loạn bên ngoài thì suốt ngày gầm rú, gọi điện kiểm tra các thứ. Những việc làm đó của vợ chỉ khiến tôi càng thêm mệt mỏi mà thôi. Tôi kệ, tình cảm hết thì sao mà ép được.
Nhưng đùng một cái, vợ tôi đi khám và phát hiện ra mình bị ung thư gan giai đoạn cuối. Hôm cô ấy gọi điện cho tôi và khóc tu tu, tôi hoảng hốt vô cùng. Cái tin vợ tôi mắc ung thư khiến tôi sốc và mất cảm giác đến tận 10 phút. Tối hôm đó, tôi hủy hết các cuộc họp và hẹn với bồ để về nhà sớm với vợ.
Về nhà, tôi thấy vợ nằm trong phòng ngủ, không chịu bật điện lên. Tôi chạy vào ôm vợ. Cô ấy khóc nức nở trong vòng tay tôi rồi nấc lên: “Làm sao đây anh? Con mình đứa lớn nhất 5 tuổi, đứa bé 3 tuổi, mà em giờ chỉ còn sống được 3 tháng. Làm sao đây anh?”.
Bất giác, nước mắt tôi cũng trào ra. Tôi ôm cô ấy vào lòng bảo: “Việc đầu tiên là phải chạy chữa cho em đã”. Ngày hôm sau, tôi đưa cô ấy nhập viện. Đúng là khi người có bệnh, cộng với tâm trí tồi tệ nên sức khỏe vợ tôi xuống dốc nhanh chóng. Những ngày đó, tôi gần như bị stress nặng vì vừa phải lo công việc vừa phải chăm vợ. Nhìn vợ nhăn nhó trên giường bệnh mà tôi thấy xót xa. Con tôi ngày nào cũng khóc đòi mẹ. Những cơn đau hành hạ vợ tôi liên tục. Bác sỹ nói rằng gia đình tôi nên chuẩn bị tinh thần đi vì không thể cứu vãn được gì nữa rồi.
(Ảnh minh họa)
Vợ tôi thấy vậy bèn nằng nặc đòi về nhà. Cô ấy bảo dù sao thời gian cũng không còn nhiều nữa, điều trị cũng vô ích. Cô ấy muốn được sống ở nhà cùng với chồng con. Đắn đo mãi, tôi cũng đồng ý cho vợ về nhà. Thời gian đó, tôi xin nghỉ không lương hẳn 1 tháng, cũng may là trước đó, vợ chồng tôi có chuẩn bị tài chính nên bây giờ cũng không quá khó khăn. Tôi ngày ngày đi chợ, nấu cơm rồi kêu bác sỹ đến nhà điều trị cho vợ khi cô ấy quá đau. Lúc đó, vợ tôi đã yếu lắm rồi, người cô ấy chỉ còn da bọc xương, bụng thì trướng lên, không thể nào ăn uống được. Nhưng tôi chưa bao giờ thấy vợ tôi kêu đau. Cô ấy bảo với tôi rằng, cô ấy chỉ muốn sống, không phải vì cô ấy là kẻ tham lam mà cô ấy thương con và tôi.
Vợ tôi ra đi vào một buổi sáng mưa tầm tã. Trước khi đi, cô ấy nắm lấy tay tôi rồi nói câu xin lỗi, mong tôi hãy đi bước nữa nhưng tìm người nào tốt một tí để con được nhờ. Tôi khóc như mưa, chỉ ba tháng cuối cùng được sống bên cạnh vợ mà tôi đã hiểu ra được nhiều điều. Tôi chỉ ước rằng khoảng thời gian trước đó, khi vợ tôi đang còn khỏe mạnh tôi ước mình chưa từng ngoại tình hay đối xử tệ bạc với cô ấy, để cô ấy có thể tận hưởng khoảng thời gian tươi đẹp ngắn ngủi bên gia đình. Tôi quay quắt với cái ý nghĩ ấy nhưng giờ mọi thứ đều không thể thay đổi được gì nữa.
Theo Motthegioi.vn