Khoa và tôi là bạn thân, từ nhỏ chúng tôi coi nhau như anh em ruột thịt, suốt những năm cấp 3 rồi đại học hai đứa đều học cùng trường cùng ngành. Khi ra trường, Khoa muốn về quê lập nghiệp để xây dựng quê hương, còn tôi muốn ở lại thành phố để có nhiều cơ hội kiếm tiền hơn. Thời gian không gian không thể làm xa cách tình bạn của chúng tôi. Hai đứa ngày nào trước khi đi ngủ cũng phải nhắn tin gọi điện hay chát chít hết chuyện rồi mới đi ngủ. Tưởng là người hiểu bạn nhất thế nhưng tôi đã nhầm, nhìn cù lần tưởng không biết tán gái vậy mà đùng một cái nó mời tôi về ăn cưới. Tin nóng hổi khiến tôi phải giật mình:
- Mày yêu ai, từ bao giờ sao không tâm sự cho bạn biết, đùng một cái mời tao ăn cưới.
- Tao quen cô ấy cũng được 2 tháng, nhiều lần cũng muốn tâm sự với mày nhưng lại ngại không dám nói.
- Mày hiền thế liệu có bị gái bắt nạt không đấy?
- Làm gì có, Hà hiền và xinh lắm, mày mà nhìn cũng phải phát ghen với tao đấy.
- Ừ để tuần sau cưới tao sẽ về duyệt coi.
Bạn cưới mà tôi mừng xao xuyến hồi hộp như là chuẩn bị đám cưới của mình vậy. Lấy hết tiền lương mới lĩnh tôi sắm cho mình quần âu áo sơ mi trắng và không quên thắt cà vạt để cho oai. Những ngày mong mỏi chờ đợi cũng đến, từ xa tôi đã nhìn thấy đám cưới của bạn tôi được trang hoàng đúng kiểu gia đình nhà trai. Vừa thấy mặt tôi Khoa đã kéo ngay tôi lên xe:
- May quá mày vừa về kịp lúc, đi dạm ngõ với tao.
Được bạn ủy thác nhiệm vụ quan trọng như thế tôi không thể nào từ chối được. Thằng này nhìn thế mà lắm bạn bè ra phết, nhìn lũ bạn choai choai đi xe máy vượt lên thật rầm rộ đúng kiểu không khí đám cưới quê hương. Vừa đến nơi nhà gái đã đứng ở cổng đón nhà trai đến dạm ngõ, nhìn thấy cô dâu Khoa liền kéo tôi lại trước mặt vợ nó mà nói:
- Xin giới thiệu với vợ đây là người bạn thân nhất mà anh kể với em hàng ngày đấy.
Vừa chạm vào mắt cô dâu, một luồng sinh khí gì rất mạnh chạy thẳng vào tim tôi khiến nó đập loạn nhịp, tôi lắp bắp ấp úng trước vẻ đẹp của vợ thằng bạn. Với tôi, gái đẹp tiếp xúc mỗi ngày nên chẳng có gì ấn tượng, vậy mà hôm nay chẳng hiểu sao tôi nhìn em không chớp mắt.
Có lẽ lần đầu tiên trong cuộc đời tôi được ngắm một vẻ đẹp hiền lành, phúc hậu và cảm thấy em thật gần gũi như đã là một nửa của mình từ kiếp trước. Phải chẳng đây là người con gái mà tôi đã đi tìm nhiều năm nay, nhưng giờ đã muộn, em đã là vợ của bạn thân tôi rồi làm sao có thể thay đổi được chứ. Đang nghĩ viển vông chợt thằng bạn đập vào vai tôi một cái khiến giật mình trở lại là chính mình. Buổi dạm ngõ cuối cùng đã xong để lại cho tôi sự tiếc nuối, giá mà tôi biết em sớm thì đã không có chuyện em thuộc về bạn thân.
Ở quê tôi thường dạm ngõ hôm trước sáng hôm sau thì đón dâu, buổi tối hôm ấy chẳng hiểu Khoa lo nghĩ làm việc nặng nhọc thế nào, mà mới làm có hai quai rượu mà đã phải đi truyền nước cấp tốc vì mệt. Vì vậy tôi và vài người bạn nữa được ủy thác cho sang nhà gái giao lưu buổi tối.
Được gặp lại người đẹp lòng tôi bối rối, cái miệng hót như chim sáo của tôi tự nhiên không cất nên lời, cứ ngồi nghe bọn trẻ nhảy múa và cắn hạt dưa. Đúng lúc đấy cô dâu gọi tôi ra một góc khuất không có người, đang ngơ ngác không hiểu gì tôi đã bị em ôm và hôn liên tục, chưa kịp trấn tĩnh lại thì em đã tiếp lời:
- Chiều nay ánh mắt của anh nhìn em khiến em hiểu được anh có cảm tình với em.
- Em thông minh lắm. Chúng mình đứng đây em không sợ người ta bắt được rồi mang tiếng à?
- Anh có sợ không?
- Anh là con trai mất mát gì mà sợ.
- Còn em được gửi gắm cho người đàn ông đẹp trai như anh thì em không phải hối hận điều gì.
- Em đùa hay thật đấy, nhưng anh không thể phản bội bạn thân của mình được.
- Chuyện này chỉ có anh biết em biết trời đất biết thì còn sợ gì, đi theo em đến một nơi này không ai biết được.
(Ảnh minh họa)
Nói rồi em kéo tôi vào một căn nhà nhỏ để trống không có người ở, trong ánh sáng lờ mờ vẻ đẹp của em hiện lên thật quyến rũ, em cười và bảo:
- Đêm nay chúng mình sẽ là của nhau anh nhé, thực ra em không yêu anh Khoa, chẳng qua vì anh ấy có công việc ổn định nên bố mẹ em ham chứ em chỉ cần tìm được người mình yêu là đủ rồi.
Trong khoảng không gian trống vắng, tiếng nhạc đám cưới xa xa chỉ có hai đứa trong bóng tối khiến cho tôi không thể kìm hãm được, chỉ cái tặc lưỡi mà quên mất tình bạn. Để rồi hai đứa hòa quyện vào nhau. Đã đôi lần gặp gỡ với gái đẹp nhưng đêm nay có lẽ khiến tôi có cảm giác hồi hộp xao xuyến và hưng phấn nhất. Có lẽ những cái gì vụng trộm cũng là đẹp nhất. Xong xuôi chúng tôi nằm ôm nhau tâm sự:
- Nếu chẳng may em có thai thì sao nhỉ, sau này con em gọi anh là gì?
- Thì gọi là bố đỡ đầu.
- Thế nó giống anh thì sao?
- Thế gian này có nhiều người giống nhau lắm, mà được đẹp như anh càng tốt chứ như anh Khoa làm em thất vọng lắm.
- Sau này anh có thể tiếp tục với em không?
- Cũng tùy thôi, nhưng mà có lẽ đêm nay chúng mình đã cảm thấy mãn nguyện rồi phải không anh.
- Em nói cũng phải, sau này coi như chúng ta chỉ là bạn bè và chuyện đêm nay chỉ hai ta biết thôi nhé.
Câu nói chưa dứt thì ánh đèn pin bật chiếu thẳng vào chúng tôi, giọng ồm ồm của Khoa rít lên:
- Tôi biết ngay hai người có tình ý với nhau mà, chẳng qua tôi giả bệnh để thử lòng nào ngờ hai người làm tôi thất vọng quá. Một người tôi coi là bạn tốt còn một người tôi đã rủ lòng thương bao bọc vậy mà cô ta không biết xấu hổ, còn ngang nhiên mồi chài bạn của tôi nữa sao?
- Khoa mày nói gì tao không hiểu?
- Mày nghĩ thế nào khi thằng bạn thân mày không có tiền nghèo kiết xác làm sao lấy được gái đẹp vậy, chẳng qua cô ta có bầu với thằng khác bị hắn ruồng rẫy mấy lần muốn tự vẫn, thương tình đứa bé nên tao đã chấp nhận đám cưới và hứa sẽ yêu thương đứa con đấy như con ruột. Vậy mà đồ đàn bà không biết xấu hổ vô liêm sỉ cứ thấy trai đẹp là không cưỡng lại được. Không đám cưới gì hết, loại đàn bà như cô chỉ có ở góa cho đàn ông bớt khổ.
Những giọt nước mắt hối hận của Hà đã quá muộn, còn tôi xấu hổ chẳng biết nói gì ngoài từ xin lỗi và vội chuồn mất. Đám cưới bị hủy không lý do, cũng từ đó tôi không còn mặt mũi nào gặp Khoa nữa nên tình bạn cũng dần xa cách. Sau lần đó, tôi cũng chấn chỉnh lại bản tính lăng nhăng của tôi mà tu tâm dưỡng tính yêu chung tình một người con gái thôi.
VA (Theo Giadinhvietnam.com)