Anh lấy chị, cho chị một đám cưới hoành tráng. Còn chị thì bước vào cuộc hôn nhân này với sự sợ hãi, lo lắng. Không phải lo anh không yêu chị, mà lo vì chị không còn trong trắng, trong khi anh khá bảo thủ với vấn đề này. Trong suốt thời gian yêu nhau, chị không dám nói ra sự thật, chị sợ mất anh. Bạn chị khuyên:
- Mày cứ giữ kín chuyện đó đi. Lão cũng yêu mày, chỉ hơi bảo thủ một tý. Chúng mày cứ làm đám cưới xong rồi, lão biết thì cũng giận một chút rồi thôi. Chứ lấy rồi chẳng lẽ bỏ nhau được chỉ vì cái đó?
- Nhưng mà làm thế tao thấy có lỗi.
- Lỗi lầm gì, chuyện đã rồi thì bỏ qua đi. Nếu mày thấy có lỗi thì cố gắng đối xử tốt hơn nữa với lão đi.
Đêm sau ngày cưới, anh bỏ đi một tuần, mặc chị với sự dằn vặt đau khổ, sự dòm ngó của gia đình nhà chồng. Trong những đêm tối một mình khóc hết nước mắt, chị nghĩ, liệu anh có vì thế mà bỏ chị không?
Sau đó anh cũng về, không bỏ chị nhưng anh đối xử với chị không như trước nữa. Lúc trước anh ân cần, quan tâm bao nhiêu thì bây giờ anh lạnh nhạt, xa cách bấy nhiêu. Đặc biệt là khi hai vợ chồng dọn ra ở riêng, anh lại càng lạnh lùng hơn với chị. Chị đau khổ lắm, luôn tìm cách lấy lòng anh, nhưng ngay cả những lúc gần gũi, anh cũng khiến chị đau khổ. Anh ép chị uống thuốc tránh thai.
- Cô không xứng sinh con cho dòng họ nhà tôi.
- Vậy mình ly hôn!
- Cô đừng mơ!
Anh hành hạ chị, dày vò, dằn vặt chị. Nhưng chị biết, anh càng bận tâm chuyện đó, càng dày vò chị càng chứng tỏ trong lòng anh cũng đau khổ không kém. Chị đã suy nghĩ rất nhiều. Anh không bỏ chị, chị cũng không muốn mất anh. Nhưng việc có con nối dõi là điều bắt buộc phải làm. Anh không cho chị sinh con, chẳng lẽ anh định kiếm con với người phụ nữ khác? Chị biết làm sao đây? Rồi cũng đúng như chị nghĩ, anh có bồ. Anh nói thẳng với chị chuyện cô bồ đó khi cô ta có thai một tháng. Chị nghe xong cũng chỉ im lặng, sau đó dọn đồ về nhà mẹ đẻ.
- Cô đi đâu thì đi, nhưng đừng mơ tôi ly hôn với cô. Nếu đứa bé là con tôi, thì trên danh nghĩa cũng sẽ là con cô. Tôi sẽ đón nó về khi nó được sinh ra, cô liệu liệu mà làm tròn trách nhiệm.
Sau khi chị đi, anh không đến tìm chị một lần nào mà chỉ thỉnh thoảng gọi điện tới. Những cú điện thoại ngượng ngập, hỏi thăm đơn giản khiến lòng chị nghẹn ngào. Chị biết anh vẫn rất yêu chị. Rồi đứa bé cũng được sinh ra. Khi đứa nhỏ được 1 tháng, anh đón nó về nhà. Không cần chờ anh gọi, chị cũng tự động trở về. Anh bất ngờ khi nhìn thấy chị, nhưng cũng kệ chị chăm nom cho đứa trẻ. Anh đã nghĩ, chị sẽ khó mà chấp nhận được chuyện này, cũng như anh khó mà chấp nhận chuyện chị lừa dối anh là còn trong trắng vậy. Thấy chị chăm sóc con mình dịu dàng, cẩn thận, anh vừa mừng, vừa áy náy, ân hận.
Thấm thoắt một vài tháng trôi qua, con anh ngày một cứng cáp. Một lần, khi anh nhìn chị tắm cho thằng bé, anh bỗng giật mình. Cái bớt nhỏ mờ mờ trên lưng con anh ngày trước giờ đã rõ hơn rất nhiều. Mà cái bớt đó, giống y hệt cái bớt trên người chị. Lúc này chị mới nói thật:
- Đứa bé là do em sinh ra, cô gái kia chỉ nhận tiền và giúp em che giấu. Em xin lỗi vì đã một lần nữa lừa dối anh, nhưng em làm vậy, hoàn toàn là vì không muốn mất anh. Nếu đứa bé thực sự là do một người đàn bà khác sinh cho anh, không sớm thì muộn, em cũng không thể tiếp tục ở bên anh. Anh không muốn em sinh con, vậy hãy coi như đứa trẻ là do người khác sinh ra. Em xin lỗi!
Anh vô cùng bất ngờ. Hóa ra mọi chuyện lại là như vậy. Thảo nào chị biến mất, thảo nào cô bồ không bao giờ để anh đụng vào bụng, thảo nào cô ta hoàn toàn không có ý kiến khi anh đón đứa bé về nhà.
(Ảnh minh họa)
Hóa ra trong suốt thời gian qua, khi anh tận tình chăm sóc một người phụ nữ khác, thì vợ anh, mẹ của con anh, lại phải một mình chịu đựng khó khăn vất vả và tủi nhục. Chính sự bảo thủ đáng trách của anh đã khiến vợ anh phải thiệt thòi. Anh vô cùng ân hận! Liệu anh có còn cơ hội sửa sai hay không?
Phượng Chi (Theo Giadinhvietnam.com)