Đang học cấp 3 tôi nản quá chẳng muốn học hành nữa nên bỏ dở việc học. Mặc cho mẹ khóc hết nước mắt nhưng tôi vẫn quyết định làm theo ý mình để đi kiếm tiền. Có bước vào đời mới thấy đồng tiền không dễ kiếm như tôi từng nghĩ. Lúc đầu tôi vào làm trong xưởng sản xuất đồ chơi sau thấy tăng ca nhiều quá làm ra tiền mà chẳng có thời gian để hưởng thụ cũng như giao lưu với đám bạn nên quyết định xin nghỉ.
Sau đó tôi đi làm nghề phụ hồ nghề bốc xếp nhưng những công việc ấy rất vất vả với tuổi ăn tuổi lớn như tôi thì không đủ kiên trì. Vậy là nghề gì tôi cũng thử được vài buổi là chán, công việc nào tôi cũng tìm được lí do để bao biện cho sự thiếu kiên trì và lười nhác của mình.
Kiếm tiền vất vả quá tôi về nhà ăn bám mẹ và tụ tập bạn bè chơi bời mỗi ngày. Để rồi từ đứa trẻ ngoan ngoãn hiền lành tôi tự biến mình thành kẻ ăn chơi sa đọa, yêu đương từ sớm. Nhiều lần mẹ không cho tiền tôi bỏ cơm nhịn đói thế là mẹ thương tình lại phải rút hết hầu bao ra. Có lần mẹ nói hết tiền không cho nữa, tôi cáu gắt định giật lấy ví mẹ thì anh trai vừa đi làm về liền tóm lấy tay tôi và quát:
- Em làm cái trò gì thế, muốn có tiền thì tự kiếm đi đừng có bám mẹ nữa.
Vừa nói anh trai vừa bạt tai tôi liên tiếp, đau quá tôi cũng đánh lại anh vài cái. Bị phản đòn bất ngờ anh trai điên lên dùng cây gậy to để đánh tôi. Bị anh đánh đau mẹ không bênh còn ủng hộ khiến tôi nghĩ chẳng ai yêu thương mình. Để rồi ngay đêm hôm đó khi mọi người đang ngủ say thì tôi bỏ nhà ra đi với số tiền 3 triệu đồng lấy trộm của mẹ.
Với số tiền ít ỏi trong tay tôi cố bớt mồm bớt miệng nhưng cũng chỉ được 2 ngày là đã sạch túi. Hết tiền thì bạn bè cũng dần dần mất hút, muốn trở về nhà nhưng lại sợ anh trai. Không còn đường lui tôi quyết định rời bỏ quê hương đi thật xa để kiếm sống.
Để duy trì sự sống tôi làm bất kỳ việc gì miễn sao có được vài chục nghìn sống qua ngày. Những năm tháng vất vả cực khổ nơi đất khách quê người tôi lại nhớ về mẹ và anh trai. Tôi ân hận vì đã bỏ học chơi bời khiến gia đình phải lo lắng cho mình. Để rồi trong tâm trí tôi tự hình thành ý thức phải kiếm thật nhiều tiền rồi mới trở về quê hương để mọi người không coi thường mình.
Từ một người tay trắng, đi làm thuê kiếm sống qua ngày rồi trở thành người kinh doanh bất động sản và giàu lên nhanh chóng. Sau khi người yêu có con tôi muốn về quê đăng ký kết hôn và lập nghiệp. Ngày trở về quê nhìn thấy anh trai đã có vợ con tôi mừng lắm chỉ thương mẹ tóc đã bạc đi nhiều vì thời gian. Gặp lại tôi mẹ mừng rơi nước mắt và định ngày chuẩn bị đám cưới cho vợ chồng tôi.
Một đám cưới đơn giản được diễn ra trong không khí đầm ấm hạnh phúc. Mơ về những ngày được sống trong tình yêu thương của người thân khiến trong người tôi lúc nào cũng lâng lâng ấm áp vô cùng. Thế nhưng niềm vui chưa được bao lâu thì vợ chồng tôi đã bị anh chị chơi một vố quá đau. Hôm ấy trong lúc tôi đưa vợ đi dạo chơi quanh làng khi trở về thì thấy chị dâu tru tréo:
- Nhà này từ trước đến nay tiền rơi giữa nhà cũng không ai nhặt, vậy mà từ khi vợ chồng em trai ở trong ngôi nhà này mà em lại bị mất 50 triệu đồng là sao?
- Con ạ vợ chồng em trai tuy khó khăn thật nhưng chúng không phải là kẻ trộm cắp đâu, con tìm kỹ lại đi xem cất chỗ nào rồi.
- Con mẹ nên mẹ bênh chứ mẹ không nhớ ngày chú ấy bỏ nhà ra đi đã cuỗm mất của mẹ 3 triệu đồng à.
Nghe đến đây tôi không nhịn nổi nữa liền chạy vào nhà thanh minh với chị dâu là vợ chồng mình không ăn cắp. Thế nhưng chị ấy cứ một mực đổ tội cho tôi thậm chí anh trai cũng vào hùa:
- Chính mắt anh nhìn thấy em lấy tiền trong túi của vợ anh mà, không tin thì hãy vào phòng em tìm là thấy tiền của anh chị ngay.
- Em khẳng định là vợ chồng em không lấy tiền còn anh chị và mẹ không tin thì hãy tự vào phòng mà kiểm tra.
Chị dâu xộc vào phòng tôi kiểm tra chỉ vài giây đã lôi được 1 xấp tiền toàn tờ 500 nghìn đồng. Vợ chồng tôi ngơ ngác không hiểu sao lại có tiền trong phòng mình nữa. Trong khi tôi một mực khẳng định là không ăn cắp thì chị liên tục chửi bới:
- Đồ ăn cắp, tính ăn cắp có đánh chết cũng không sửa nổi đâu, đang yên ổn không biết tự nhiên ở đâu mò về định mang cả vợ con về định chia tài sản đây mà.
Không nhịn nổi những lời vu khống cay nghiệt của chị dâu, tôi nhảy vào định tát chị dâu cho bõ tức. Vợ tôi hoảng quá vội lao vào kéo tôi ra và cô ấy vừa khóc vừa nói:
- Anh ơi bỏ đi, mình không phải như người ta nói thì sợ gì, đã đến lúc vợ chồng mình dọn đến ngôi biệt thự mới mua ở đầu huyện để ở. Chỉ vì anh quá nặng tình cảm với gia đình nên muốn sống ở đây vài tuần nào ngờ mới được vài ngày mà người ta đã nghi ngờ trộm cắp rồi.
(Ảnh minh họa)
Anh trai sáng rực mắt lên:
- Em mua nhà ở đầu huyện à? Sao anh không biết, chú làm gì mà giàu có thế.
- Có 10 tỷ đồng giàu có gì chứ, bình thường thôi.
Chị dâu vội vàng đổi giọng:
- Hai em cho chị xin lỗi nhé, chị đã vu khống cho vợ chồng em, chỉ vì cái nghèo mà chị quá ích kỷ sợ chú thím đòi phân chia ngôi nhà.
- Vợ chồng em dự định khi rời ngôi nhà này sẽ biếu anh chị vài trăm triệu đồng để lấy vốn làm ăn nhưng thái độ của hai người khiến em thất vọng quá. Con cảm ơn mẹ đã luôn bảo vệ bênh vực con, con sẽ làm cho mẹ quyển sổ tiết kiệm 500 triệu đồng để hàng tháng chỉ cần lấy tiền lãi ngân hàng là đủ ăn rồi.
Sau chuyện xảy ra hôm nay có lẽ vợ chồng anh chị đã nhận được bài học nhân quả.
VA (Theo nld.com.vn)