Giữa bữa nhậu tất niên của đám đàn ông lâu ngày được vợ thả, mấy câu thơ Tuấn nổi hứng ngâm nga làm mọi người lăn ra cười. Chàng nào chàng nấy giơ ngón cái, miệng tán dương “Chuẩn không cần chỉnh!”. Tiếp đó, các chàng được thể “bình loạn” về chủ đề vợ và tiền.
Mở đầu là Nam, anh chàng lấy vợ sớm nhất hội. Nam nhăn nhó kể: “Vợ tui là con vẹt, suốt đời nhai đi nhai lại câu tiền, tiền”.
Ngửa cổ tu cạn ly rượu, Nam tiếp tục lè nhè kể khổ: “Mấy ông không biết đâu. Con vợ tui nó quản từng đồng một. Tui chưa từng tưởng tượng ra làm thằng đàn ông lại nhục thế này. Hàng tháng, nó để cho đúng 500 ngàn tiêu vặt. Phát sinh thêm khoản nào là phải báo cáo, trình bày lý do rõ ràng, nó mới cho. Đây, hôm nay năn nỉ gãy lưỡi, nó mới phát 300 ngàn cho tui đi với mấy ông. Khốn nạn không cơ chứ!”. Vừa nói, Nam vừa rút 3 tờ 100 ngàn nhàu nhĩ trong túi áo vẫy vẫy.
Có ông xen vào đá xoáy: “Sao mày ngu thế. Lập quỹ đen thì nó biết thế quái nào được?”.
Nam bèn xua tay,đầu lắc lắc: “Vợ tui nó thâm nho lắm ông ơi. Nó cài mật thám trong cơ quan tui rồi. Nó mon men chơi thân với mụ thủ quỹ. Lương, thưởng thò ra xu nào, nó biết xu nấy. Hôm nào tiền về, nó đứng sẵn trước cửa nhà. Thấy mình 1 cái là nó xòe tay, mặt lạnh lùng phun ra tiếng 'tiền'. Thiếu xu nào chết với nó xu ấy!”.
Thắng ngồi đối diện “keng” 1 phát cùng Nam: “Tui và ông đồng cảnh ngộ rồi. Từ ngày công ty ra chính sách trả lương bằng thẻ, tui sắp thành cái bang.
Con vợ tui đểu hết chỗ nói. Nó đăng ký sms banking tài khoản tui bằng số điện thoại nó. Tiền về phát nó rút sạch. Đã thế còn có thói lục ví chồng. Nó tưởng tui không biết nhưng thực ra nó đụng vào lúc nào tui phát hiện ra ngay. Tiên sư nó chứ, đã ôm hết tiền của mình rồi còn quái gì đâu mà kiểm soát. Chẳng lẽ còn vài đồng ăn sáng nó cũng vặt cho sạch mới chịu!”.
Trong câu chuyện của cánh đàn ông trên bàn nhậu, không hiếm lần họ nhắc đến thói tham tiền
của các bà vợ (Ảnh minh họa).
Cả bàn nhậu nhìn Nam và Thắng vẻ cảm thông. Các chàng không hẹn mà hùa nhau dzô 1 cái bày tỏ sự chia sẻ. Dzô xong, anh chàng Cường tiếp lời, cất tiếng oang oang nói xấu vợ.
“Đàn bà đúng là chỉ giỏi giả nai chăn giai. Vợ em cũng chẳng khác gì vợ bác, không trấn trực tiếp mà trấn có nghề lắm. Ngày xưa chưa lấy nhau, đi chơi đâu cũng giả vờ share đều tiền, ra điều ta đây là người biết thông cảm. Em yêu và lấy nó cũng chỉ vì đức tính không tham lam đó.
Mà giờ, có cơ hội nào là nó móc của em ngay các bác ạ. Ai tới thu tiền gì, nó giở cái giọng 'chồng ơi'. Lười nấu cơm, nó nằn nì em ra ngoài 'đổi gió' rồi đến lúc thanh toán tiền lại 'chồng ơi'. Nhiều hôm em đang ở cơ quan, nó cũng gọi điện thỏ thẻ 'chồng ơi' rồi bảo em mua dầu ăn, mắm muối cho nó.
Riết rồi giờ nghe cái giọng 'chồng ơi' của nó mà em phát bệnh. Mà tháng nào đưa lương nó cũng cằn nhằn ít, rồi kêu bao nhiêu thứ phải chi tiêu. Rốt cục toàn là em chi chứ nó có chi quái gì. Em mà cằn nhằn thì nó lại kêu em ki bo, bủn xỉn, tính toán vài chục ngàn với nó. Rồi hôm sau, nó đi buôn khắp xóm, nói em đòi nó 4 ngàn tiền gói muối. Các bác bảo nó có bựa không chứ?”.
Cả bàn lại không hẹn mà cạn ly, thở hắt ra an ủi Cường: “Bựa! Vợ chú quá bựa! Cao thủ móc tiền chồng”.
Hoàng ngồi cạnh vỗ vỗ vai Cường, ra vẻ đồng cảm: “Đàn bà nào cũng thế, cưới rồi thay đổi 180 độ so với khi yêu. Vợ tôi cũng thế nè. Trước kia, lãng mạn và dễ thương lắm. Tôi vác cây ghi ta hát tặng mấy bài, rải hoa hồng trái tim, tặng cho lá thư tình dài 6 trang là khóc tu tu cảm động.
Năm rồi kỷ niệm 7 năm ngày cưới, tui đưa chiêu ngày xưa ra sử dụng. Thời thế thay đổi khó lường. Ngày xưa nàng mắt long lanh nước, ngày nay nàng mắt long sòng sọc, nhìn tôi quát 'Ông chơi tôi à? Già đầu còn khùng. Ông dọn ngay đống rác ông bày cho tôi nhờ'.
Rút kinh nghiệm, 20-10 tôi chẳng chiêu trò lãng mạn gì nữa. Tôi tặng nó cái phong bao tiền, vẽ thêm trái tim méo xẹo ở ngoài. Vợ đi làm về, thấy trên tủ đầu giường có cái phong bao thì hú hét ầm ĩ, chạy xuống hôn tôi chùn chụt. Thế mới biết, đàn bà càng già càng tham, càng già càng thực dụng”.
Cả hội nhậu lại cười khùng khục. Các chàng hùa nhau dzô cho vơi bớt nỗi buồn “bị vợ lừa tình”. Cười xong, dzô xong, cả hội im lặng, rầu rĩ nghĩ về cuộc đời buồn của mình.
Bất chợt, chàng thi sĩ Tú cất giọng ngâm nga đôi câu thơ: “Còn tiền… vợ gọi anh… anh/Hết tiền… vợ gắt như chanh không đường!/Còn tiền… tình thương… mến thương/Hết tiền… vợ đạp rớt giường như chơi!!!”.
TTVN